Tên đăng nhập:
Bạn đã có tài khoản chưa?
Quên mật khẩu?
  • Đăng nhập / Ghi danh

    Trang 8/14 đầuđầu ... 678910 ... cuốicuối
    kết quả từ 71 tới 80 trên 133
      1. #71
        1268's Avatar
        1268 is offline Hội Viên Đặc Biệt
        Tham gia ngày
        Jan 2010
        Bài gửi
        2,356
        Cảm ơn
        134
        Được cảm ơn: 2,060 lần
        trong 984 bài viết

        Default


        Nhớ ngày bé thui thủi một mình vào lúc mưa… cứ thắt những chiếc thuyền thả theo dòng nước!
        “Những gì bạn làm hôm nay có thể cải thiện tương lai”.

      2. Danh sách Hội Viên đã cảm ơn "1268" về bài viết có ích này:

        Huyentrung (19-12-12)

      3. #72
        1268's Avatar
        1268 is offline Hội Viên Đặc Biệt
        Tham gia ngày
        Jan 2010
        Bài gửi
        2,356
        Cảm ơn
        134
        Được cảm ơn: 2,060 lần
        trong 984 bài viết

        Default


        Không biết từ khi nào, tôi đã tự tạo khoảng lặng cho chính mình. Không còn vì những việc nhỏ mà để tâm, cũng không còn vì những người khác mà tức giận. Đối mặt với tất cả bằng một thái độ bình thản, không mong lập công, chỉ mong mọi việc đều suôn sẻ. Có lẽ như vậy là không có chí hướng, nhưng tôi chỉ muốn một cuộc sống thanh thản, ổn định và đơn giản, tự làm cho bản thân vui vẻ mà thôi. Dù sao tôi cũng chỉ là một người bình thường, hy vọng cuộc sống đạm bạc một chút.

        Dịch : Thiên Lam
        “Những gì bạn làm hôm nay có thể cải thiện tương lai”.

      4. #73
        Tham gia ngày
        Mar 2012
        Bài gửi
        56
        Cảm ơn
        44
        Được cảm ơn: 25 lần
        trong 11 bài viết

        Default

        gieo hạt giống:
        Một bác sĩ vào bệnh viện vội vàng sau khi nhận được gọi cho một cuộc phẫu thuật khẩn cấp. Ông nhanh chóng thay trang phục và đi thẳng vào phòng phẫu thuật. Ông đã gặp cha của cậu bé sẽ được phẫu thuật đang đứng đợi. Khi nhìn thấy ông, cha cậu bé hét lên:

        "Tại sao ông lại đi lâu vậy? Ông có biết rằng cuộc sống của con trai tôi đang gặp nguy hiểm không? Ông không có bất kỳ ý thức trách nhiệm nào à?"

        Bác sĩ mỉm cười và nói:

        "Tôi xin lỗi, tôi không ở trong bệnh viện & tôi đã đi nhanh nhất có thể sau khi nhận được cuộc gọi. Và bây giờ, tôi muốn anh bình tĩnh lại để tôi có thể làm công việc của tôi ..."

        "Bình tĩnh thế nào được nếu là con trai của ông đang nằm trong căn phòng này , ông sẽ bình tĩnh được không ? Nếu con trai của ông sắp chết ông có bình tĩnh nổi không?" - Cha cậu bé nói một cách giận dữ.

        Bác sĩ mỉm cười một lần nữa và trả lời:

        "Tôi sẽ nói lại những gì trong Sách Thánh viết" Chúng ta đến từ cát bụi và sẽ trở về cát bụi , may mắn là tên của Thiên Chúa" Các bác sĩ không thể kéo dài cuộc sống. Hãy đi và cầu nguyện cho con trai của anh, chúng tôi sẽ làm những gì tốt nhất nhờ ân điển của Đức Chúa Trời "

        "Đưa ra lời khuyên khi ông không quan tâm luôn dễ dàng như vậy" - Cha cậu bé nghĩ thầm .

        Ca phẫu thuật mất khoảng vàng tiếng đồng hồ, sau đó các bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật với những nụ cười rạng rỡ.

        "Cám ơn Chúa , con trai của anh được được cứu !"

        Không chờ đợi câu trả lời của người cha, ông đã chạy như bay ra thang máy và không quên nói vọng lại "Nếu anh có bất kỳ câu hỏi nào, hãy hỏi các y tá !"

        "Tại sao ông ta lại ngạo mạn thế chứ? Ông ta không thể chờ đợi một vài phút để tôi hỏi về tình trạng của con trai tôi sao?" - Cha cậu bé nói hằn học khi nhìn các y bác sĩ còn lại .

        Y tá trả lời, nước mắt rớt xuống khuôn mặt của cô:

        "Con trai ông ấy qua đời hôm qua trong một tai nạn giao thông, ông ấy đang bận mai táng cho con trai khi chúng tôi gọi ông tới bệnh viện phẫu thuật cho con trai anh. Ông ấy đã cứu được cuộc sống của con trai anh và bây giờ ông ấy lại chạy đi để hoàn thành nốt việc chôn cất con trai mình."

        ĐẠO ĐỨC RẤT KHÓ ĐỂ ĐÁNH GIÁ BẤT CỨ AI ... bởi vì bạn không bao giờ biết cuộc sống của họ như thế nào và những gì họ đang trải qua"
        Chào mừng bạn đến với huyền không lý số

      5. Có 3 Hội viên đã cảm ơn đến "nhadau" về bài viết có ích này:

        hoachithanh (28-11-12),huybq36 (23-03-13),Huyentrung (19-12-12)

      6. #74
        1268's Avatar
        1268 is offline Hội Viên Đặc Biệt
        Tham gia ngày
        Jan 2010
        Bài gửi
        2,356
        Cảm ơn
        134
        Được cảm ơn: 2,060 lần
        trong 984 bài viết

        Default


        Đôi khi, có quá nhiều tâm sự, nhưng lại không biết phải bày tỏ thế nào.

        Đôi khi, có quá nhiều mơ ước, nhưng lại không có cách nào để thực hiện.

        Đôi khi, chỉ vì một câu nói vô tình bị người khác hiểu lầm, trong lòng lại buồn phiền, khó chịu.

        Đôi khi, lại sinh ra cảm giác chán nản, làm bản thân cảm thấy rất mệt mỏi.

        Đôi khi, qua một đêm cảm thấy bản thân trưởng thành hơn, nhưng lại không nhìn thấy được tương lai của mình sẽ đi về đâu và phải làm gì.

        Dịch : Thiên Lam
        “Những gì bạn làm hôm nay có thể cải thiện tương lai”.

      7. Danh sách Hội Viên đã cảm ơn "1268" về bài viết có ích này:

        Huyentrung (19-12-12)

      8. #75
        1268's Avatar
        1268 is offline Hội Viên Đặc Biệt
        Tham gia ngày
        Jan 2010
        Bài gửi
        2,356
        Cảm ơn
        134
        Được cảm ơn: 2,060 lần
        trong 984 bài viết

        Default


        [Phụ nữ nên ghi nhớ]

        3 việc đừng đợi có thời gian mới làm : Hiếu thảo với cha mẹ, làm việc tốt, tập thể dục.

        3 điều đừng nên sợ : Tuổi tác, độc thân, tương lai.
        3 chuyện đừng nên hối hận : Công việc, cơ hội, xuất thân.

        3 thứ không thể cố chấp mà làm : Tiêu tiền, uống rượu, kết hôn.

        Dịch : Thiên Lam
        “Những gì bạn làm hôm nay có thể cải thiện tương lai”.

      9. Có 2 Hội viên đã cảm ơn đến "1268" về bài viết có ích này:

        Ducminh (09-12-12),Huyentrung (19-12-12)

      10. #76
        Tham gia ngày
        Dec 2012
        Bài gửi
        23
        Cảm ơn
        31
        Được cảm ơn: 26 lần
        trong 7 bài viết

        Default

        Người mẹ điên.
        Đọc xong đừng khóc nhé.
        Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi “Cút cho xa!”. Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.

        Hồi đó, ch
        a tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi “đứa nối dõi” sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.

        Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: “Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!”. Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.

        Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: “Đưa, đưa tôi…” bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: “Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày. Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!”. Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có “bệnh thần kinh”, nếu lây sang tôi thì phiền lắm.

        Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi.

        Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: “Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?”. Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ “lệnh tiễn khách” liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã trong miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: “Đừng… đừng…”. Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: “Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?”. Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, “phầm!” một tiếng. Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch. Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại.

        Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài. Bà nội quay đầu đi, nuốt những nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: “Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi. Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!”. Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra. Bà nội dằn lòng đuổi: “Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!”. Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí.

        Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa lại.

        Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: “Mẹ mày là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi.” Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ “bà lang sói”, thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết “điên” nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không?

        Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang.
        Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: “Thụ, mau đi xem, mẹ mày về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!” Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào. Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu. Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: “Thụ… bóng… bóng…”. Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào lòng tôi với vẻ nịnh nọt. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này. Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: “Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là mẹ mày như thế này đấy!”
        (còn nữa)
        Chào mừng bạn đến với huyền không lý số

      11. #77
        Tham gia ngày
        Dec 2012
        Bài gửi
        23
        Cảm ơn
        31
        Được cảm ơn: 26 lần
        trong 7 bài viết

        Default

        Tôi tức tối đáp lại nó: “Nó là mẹ mày ấy! Mẹ mày mới là con điên ấy, mẹ mày mới là thế này!” Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà. Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện.
        Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi “Mẹ!”, khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng.

        Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi “quan sát học hỏi”, bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn.

        Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ “cỏ lợn”. Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đòng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: “Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được…” Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: “Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà…”

        Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: “Đừng… đừng…”. Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: “Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được…”. Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc. Tôi khinh bỉ bảo: “Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!” Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: “Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là mẹ mày đấy!” Tôi vùng vằng bĩu môi: “Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!”

        “A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!” Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: “Đánh tôi, đánh tôi!”

        Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: “Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!”. Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa.

        Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: “Thụ… ô…”. Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Phạm Gia Hỷ cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị Phạm Gia Hỷ tránh được. Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng “vút” kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp “bay” ào vào, một tay tóm cổ Phạm Gia Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra.

        Mẹ vì tôi gây ra đại hoạ, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: “Mẹ!” đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói. Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà. Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín. Đây là những người do nhà Phạm Gia Hỷ nhờ tới, bố Phạm hung hãn chỉ vào cha tôi nói: “Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, mẹ mày tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra.”

        Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà họ Phạm, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ. Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, cả đời tôi không thể quên tiếng thắt lưng da vụt lạnh lùng lên thân mẹ và những tiếng thê thiết mẹ kêu. Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngănbàn tay bạo lực của cha. Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó. Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết. “Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành hoạ đấy thôi!”. Cha lại nhìn tôi nói: “Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!”. Tôi gật đầu, tôi hiểu.

        Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp.

        Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi. Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.

        27/4/2003, lại là một chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: “Ngọt quá, ở đâu ra?” Mẹ nói: “Tôi… tôi hái…” không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: “Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!”. Mẹ cười hì hì.

        Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông. Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi. Thím nói: “Không, mẹ mày đến giờ vẫn chưa về nhà!” Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được. Thím hỏi: “Mẹ mày có nói gì không?” Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:” Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!” Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả. Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước. Thím nhìn tôi rồi nói: “Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!” Tôi nói: “Thím, thím đừng doạ cháu…”. Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi…

        Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề. Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: “Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ… Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào…” Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi.

        Ngày 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọi nhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên qua những ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại, xuyên qua ruộng lúa đầu làng, “bay” thẳng vào cửa nhà tôi. Tôi gài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ: “Mẹ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!”
        Chào mừng bạn đến với huyền không lý số

      12. Danh sách Hội Viên đã cảm ơn "Huyentrung" về bài viết có ích này:

        huybq36 (23-03-13)

      13. #78
        Tham gia ngày
        Dec 2012
        Bài gửi
        23
        Cảm ơn
        31
        Được cảm ơn: 26 lần
        trong 7 bài viết

        Default

        Hôm nay em chỉ góp thêm bài này nữa thôi. Chúc mọi người buổi sáng vui vẻ, ấm áp:

        [IMG]http://t0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcSs3kuAo1cqqkpUWPEj_EA2WCsLwQ2LC Y1lAfZ9GfHu2TTAMmor[/IMG]
        NHÀ HÀNG LI HÔN
        Anh cưới chị được 10 năm.giữa hai vợ chồng không còn xúc cảm và hưng thú.anh ngày càng cảm thấy đối với vợ hầu như chỉ còn là trình tự và nghĩa vụ.Anh bắt đầu thấy ngán chị.Nhất là khi đơn vị vừa nhận về một người phụ nữ trẻ hết sức sôi nổi và cuồng nhiệt bám lấy anh.

        Anh chợt có cảm giác cô ta là mùa xuân thứ hai của anh.Sau nhiều đêm suy nghĩ,anh quyết định ly dị vợ.Chị dường
        như đã trơ lỳ,bình thản,đồng ý đòi hỏi của anh.

        Thủ tục tiến hành rất thuận lợi.Sau khi ra khỏi cửa,anh chị đã trỡ thành cá nhân độc va tự do.Không hiểu sao,anh cảm thấy trống trải vô cùng,anh nhì chị nói:'trời tối rồi.hay là đi ăn cơm đã".

        Chị nhìn anh nói:'vâng.Em nghe nói gần đây vừa khai trương nhà hàng ly hôn,chuyên phục vụ bữa ăn cuối cùng cho các cặp vợ chồng ly dị.Chúng mình đến đấy đi?".

        Anh gật đầu.Hai người,một trước một sau lặng lẽ đi vào nhà hàng ly hôn.Anh chị vừa yên vị trong phòng vip,cô phục vụ đã bước vào và nói:'anh chị dùng di ạ?"

        Anh nhìn chị nói:"Em gọi đi".Chị lắc đầu:'em ít ăn nhà hàng,không quen gọi món,anh gọi đi".

        Xin lổi ,nhà hàng chúng tôi quy định,bữa này do vợ gọi món hằng ngày người chồng thích ăn nhất.Đấy là món ký ức cối cùng.

        Thôi được,chị hất mái tóc xỏa trước mặt ra sau,nói;'gà luộc chấm gia vị nước chanh,đậu phụ rán chấm nước mắm nguyên chất rắc hành thái nhỏ,chân dò luộc chấm mắm tôm,rau cải thảo luộc.'

        Anh gọi gì ạ,cô phục vụ nhìn anh.Anh sững người.Lấy nhau 10 năm,anh thực sự không biết vợ anh thích ăn món gì.Anh hả hốc mồm ngồi thừ ra đấy.

        Những món này đủ rồi,đều là món chúng tôi thích nhất.'Chị vội chữa chẹn cho anh.Cô phục vụ cười:"thực tình mà nói đến nhà hàng chúng tôi ăn bữa cơm cuối cùng,các anh ,các chị đều không thể nuốt trôi.Hay là anh

        chị đừng dùng món"ký ức cuối cùng 'nữa,hảy dùng bữa tối nhà hàng đặc biệt làm cho vợ chồng ly hôn:Đồ uống lạnh.Những người đến đây không có ai từ chối sự lựa chọn này".Anh chị gật đầu:"Được".

        Chốc lát cô phục vụ mang đến hai suất đồ uống ướp lạnh.Trong hai suất có một suất xanh lơ,toàn đá đập vụn,một suất đỏ tươi,còn đang bốc khói."Bữa tối này gọi là một nữa,một nữa nước biển.Mời anh chị thưởng thức",cô phục vụ nói xong lui ra.

        Trong phòng ăn im lặng như tờ,anh chị ngồi đối diện,nhưng không biết nói gì với nhau.

        Cốc cốc cốc! có tiếng gõ cữa nhẹ nhàng.cô phục vụ đi vào,tay bưng chiếc khay có một bông hồn đỏ tươi,nói:Anh còn nhớ cảnh tặng hoa cho chị đây không?Bây giờ,khi mọi việc đã kết thúc,không còn là vợ chồng,nhưng là bạn bè .Bạn bè gặp nhau vui vẽ rồi chi tay,anh tặng chị bông hồng cuối cùng đi".

        Chị rùng mình,trước mắt hiện ra cảnh anh tặng hoa chị 10 năm về trước.Hồi đó,anh chị vừa đến thành phố xạ lạ naỳ ,hai bàn tay trắng,bắt đầu xây tổ ấm từ số không.Ban ngày anh chị đi làm,ban đêm chị ra hè phố bán quần áo.Anh vào nhà hàng rữa bát.Nửa đêm mới về đến gian nhà thuê chưa đầy10mv.Đời sống khổ cực,nhưng anh chị thấy vui và hạnh phúc.

        Tết valentine đầu tiên ở thành phố này,anh mua tặng chị bông hồng đầu tiên,nước mắt chị chảy dài trên má vì sung sướng quá.10 năm rồi,cuộc đời đã giàu lên,thế mà anh chị lại chia tay nhau.Càng nghỉ chị càng tủi,hai mắt ngấm lệ.

        Anh cũng nhớ lại 10 năm qua,và sực nhớ 5 năm nay,anh không mua hoa tặng chị.Anh vội vẩy tay nói:"phải tặng chứ".Cô phục vụ cầm bông hồng lên,xoẹt xoẹt ,bẻ làm đôi ném vào cốc anh chị,mổi người một nữa.Bông hồng tức khắc hào tan trong cốc."Đây là bông hồng nhà hàng làm bằng gạo nếp,cũng là món ăn thứ ba gửi anh chị.Mời anh chị thưởng thức.còn cần gì anh chị cứ gọi.Nói xong cô quay người ra khỏ phòng.

        Em...anh...Anh nắm lấy tay chị,nói không nên lời.Chị rút mạnh bàn tay.Không rút nổi,bèn để yên.Anh chị nhìn nhau vẩn không nói nên lời.

        'Phụt!" đèn điện tắt ngấm,trong phòng tối om.Bên ngoài vang lên tiếng chuông baó động đổ dồn,có mùi cháy khét lẹt bay vào.

        "Chuyện gì thế?"anh chị vội đứng lên

        "Nhà hàng cháy rồi,mọi người ra ngoài mau,mau lên!.Bên ngoài có người kêu thét lên.Anh, chị ép vào người anh",Em sợ"!

        "Đừng sợ",anh ôm chặt lấy chị,em đừng sợ,có anh ở bên cạnh,chúng mình chạy ra ngoài đi.

        Ngoài phòng,đèn điện sáng trưng,mọi vật như củ,không có chuyện gì xảy ra.Cô phục vụ nói:"Xin lổi anh chị,đây là món"sự lựa chọn từ đáy lòng"của nhà hàng gưởi tới anh chị.

        Anh chị trở về phòng ăn,ánh sáng chan hào.Anh cầm tay chị nói:Vừa nãy là sự lựa chọn từ đáy lòng của chúng mình thật.Anh cảm thấy chúng mình không thể sống thiếu nhau,ngày mai chúng mình đi đăng ký lại"

        Chị cắn môi:"Anh nói thật lòng mình đấy chứ?"

        Thật!Anh hiểu rồi

        Anh chị ôm lấy nhau ,òa lên khóc thành tiếng.
        Chào mừng bạn đến với huyền không lý số

      14. Danh sách Hội Viên đã cảm ơn "Huyentrung" về bài viết có ích này:

        huybq36 (23-03-13)

      15. #79
        1268's Avatar
        1268 is offline Hội Viên Đặc Biệt
        Tham gia ngày
        Jan 2010
        Bài gửi
        2,356
        Cảm ơn
        134
        Được cảm ơn: 2,060 lần
        trong 984 bài viết

        Default


        "Người ta có thể yêu nhau và ghét nhau, nhưng xin đừng hãm hại nhau. Tôi sợ lắm những gì mang đến bất hạnh cho con người. Hãy cố gắng mang đến cho nhau những giấc mơ, những giấc mơ làm nên hạnh phúc. Đi đâu đến đâu hãy chỉ thấy những nụ cười, những nụ cười như đoá hồng đứa bé cầm trên tay đi qua đường phố, rực rỡ một lòng yêu thương vô tận. Chúng ta hình như thừa bạo lực nhưng lại thiếu lòng nhân ái.

        — Trịnh Công Sơn 1989.
        “Những gì bạn làm hôm nay có thể cải thiện tương lai”.

      16. Danh sách Hội Viên đã cảm ơn "1268" về bài viết có ích này:

        Huyentrung (20-12-12)

      17. #80
        1268's Avatar
        1268 is offline Hội Viên Đặc Biệt
        Tham gia ngày
        Jan 2010
        Bài gửi
        2,356
        Cảm ơn
        134
        Được cảm ơn: 2,060 lần
        trong 984 bài viết

        Default


        Ngày xưa có một nhà thông thái thường hay ra bờ biển để viết những bài viết của mình. Ông có thói quen đi dạo trên bãi biển trước khi bắt đầu công việc.
        Một ngày nọ cũng như thường lệ ông đi bộ dọc theo bờ biển. Khi nhìn xuống bãi biển, ông thấy một một người ở phía xa như đang nhảy múa. Ông mỉm cười khi nghĩ đến việc một người nào đó có thể lấy nhảy múa làm điều thoả mãn cuộc sống. Ông bắt đầu bước nhanh về phía người đó.

        Khi đến gần hơn, ông nhận ra đó là một chàng thanh niên trẻ tuổi và không phải chàng đang nhảy múa, mà chàng đang nhặt nhạnh cái gì đó trên bãi biển và nhẹ nhàng ném vật đó xuống biển.

        Đến gần chàng thanh niên hơn ông nói, “Xin chào! Anh đang làm gì thế?”Chàng thanh niên dừng lại một lúc, khẽ ngước nhìn lên và trả lời, “Đang thả Sao biển trở về với biển.”

        “Tôi xin mạn phép hỏi, tại sao anh gọi là thả Sao biển về với biển?”

        “Mặt trời sẽ lên cao và thủy triều rút xuống. Nếu tôi không ném chúng xuống biển, chúng sẽ chết hết.”

        Nhưng chàng trai trẻ ạ, anh không nhận thấy rằng bãi biển dài hàng dặm và Sao biển thì đầy dẫy khắp nơi sao? Anh làm vậy cũng không có ý nghĩa gì đâu!”

        Chàng thanh niên khẽ nghiêng người lịch sự. Sau đó anh cúi xuống, nhặt một con Sao biển khác và nhẹ nhàng ném nó ra khỏi đầu ngọn sóng lớn và nói,“Nó có ý nghĩa với con tôi vừa ném.”
        “Những gì bạn làm hôm nay có thể cải thiện tương lai”.

      Trang 8/14 đầuđầu ... 678910 ... cuốicuối

      Đề tài tương tự

      1. Phong Thuỷ Là Môn Học Cổ Có Giá Trị
        By ASVN in forum Phong thủy II
        Trả lời: 2488
        Bài mới: 17-02-23, 09:23
      2. Căn bản Huyền không Đại quái
        By namphong in forum Phong thủy II
        Trả lời: 34
        Bài mới: 09-01-16, 16:10
      3. Huyền Không nhàn đàm
        By ThamLang in forum Thư Giãn - Giao Lưu
        Trả lời: 2
        Bài mới: 30-08-15, 15:23
      4. Trả lời: 86
        Bài mới: 18-06-13, 15:20
      5. Trả lời: 0
        Bài mới: 14-09-11, 15:48

      Tags for this Thread

      Quuyền Hạn Của Bạn

      • Bạn không thể gửi đề tài mới
      • Bạn không thể gửi trả lời
      • Bạn không thể gửi đính kèm
      • Bạn không thể sửa bài viết của mình
      •