PDA

View Full Version : Thư của Bố gửi con trai



1268
18-05-11, 11:31
Con trai yêu quý của bố! Việc học quả là khó khăn gian khổ, mẹ con nói phải đấy… e hèm.

Vậy là thấm thoắt bóng trâu phi cửa sổ đã được mười bảy năm, nay con trai của bố đã lên mười bảy tuổi.

Tuyệt vời, con ạ. Mới ngày nào con còn ị bô và kêu gào như chợ cháy, nay với sự trợ giúp của Dielac Mama, con đã cao một mét tám mươi nhăm, lông chân một thùng, lông nách một gánh, thủ dâm mỗi sáng, mộng tinh hằng đêm, và có thể đường đường chính chính bẻ gãy sừng hươu – tất nhiên bố con ta đang giả định rằng hiện là mùa xuân và hươu nai đang thay gạc.

Con trai yêu quý!

Hôm trước con có hỏi bố về định hướng nghề nghiệp – ừ, vì con sắp phải bước vào cuộc thi bốc cứt đầy khí thế để chen chân vào giảng đường đại học đặng sau này vợ chồng rau cháo nuôi nhau. Bố bận quá, con ạ, công việc ngập đến rốn, cấp dưới ngu độn, cấp trên ngu đần, nên đến hôm nay bố mới trả lời con được. Vậy con hãy đọc đây mấy dòng tu huýt của bố – tất nhiên ý bố là “tâm huyết”. Con hãy đọc đây tấm lòng của một kẻ bố yêu con [vỗ tay].

Trước hết, con có bảo bố rằng con mộng làm giáo viên? À, con ạ, đó là một giấc ác mộng đẹp, vì nghề giáo là một nghề cao quý. Đến bây giờ đầu năm thứ tóc, xung quanh bờm xơm chính giữa trọc, bố vẫn còn thuộc lòng mấy câu thơ:

“Sáng nào em đến lớp
Cũng thấy cô đến rồi
Đáp lời ‘Chào cô ạ’
Cô mỉm cười thật tồi”

Nhưng con ơi, thơ ca là một chuyện mà thực tế nó lại là một chuyện hoàn toàn khác. Con sẽ bảo bố rằng nước ta có Nguyễn Đình Chiểu, có Võ Trường Toản, lại có Chu Văn An, vị thì viết lục bát bụi môn, viết văn tế, vị thì dâng thất trảm sớ, dạy những ba ba cá sấu thuồng luồng, thật là vẻ vang, thật là sáng chói.

Bố bảo con rằng: kẻ ốm người mù, chết sạch còn đâu. Thời nay chỉ còn một lũ người không ra người ngợm không ra ngợm, thu học phí cắt cổ, dụ sinh viên vào nhà nghỉ, hiếp dâm nữ sinh lớp 9, đánh như đánh chó học trò lớp 5, ở nhà treo bảng giá điểm trong phòng khách, lên lớp thì giảng rặt những điều ba lăng nhăng đặng ép con người ta đi học bớt học thêm; giáo dục đại loạn. Thế nên [phẩy] thôi con chẳng nên bon chen làm gì con nhỉ, không có con giòi bọ cũng đã nhiều rồi.

Con lại muốn làm chú công an, đêm đêm tuần tra cho xóm làng yên giấc? Hoặc nhặt của rơi đem về đồn đợi người tới nhận? Hoặc súng giắt ngang h[m]ông, trừ gian diệt bạo, bảo vệ người cô thế? Tuyệt vời. Giấc mơ của con đẹp đấy. Mở mắt ra con sẽ thấy công an tát tai dân thường, công an lôi dân vào nhà trọ hiếp, công an nấp gốc cây cứt lợn thổi xe, công an chui bờ chui bụi bắn tốc độ. Lớp SBC ngày xưa lái mô tô bằng chân và rạp người bắn súng, có người hy sinh khi đang bắt cướp, có người tàn tật, có người vì điều tra tội phạm ma túy mà lây nghiện, những anh hùng ngày xưa của bố giờ già cỗi cả rồi, giải thể hết rồi. Mơ tiếp đi con, thức dậy làm gì, cay mắt lắm.

Con lại muốn làm ông bác sĩ già vui tính, chữa bệnh cho con nít không lấy tiền, tìm ra thuốc mới xổ giun không gây nhiễm trùng tiêu hóa, nghiên cứu thuốc Đông y trị bệnh HIV? Ồ dê, còn gì bằng. Học ngành y hay lắm, con sẽ phân biệt được thế nào là vàng da sinh lí, thế nào là vàng da nhân, cái ghẻ nó màu gì, con sâu răng hình dạng ra sao, tại sao lại bị thiên đầu thống, các triệu chứng của thoát vị bẹn cấp, bệnh quai bị để lại di chứng gì về sau… Hay lắm. Con lại biết thề lời thề Hippocrates cũng như hứa lời hứa Hypocrites, biết bên Tàu có Hoa Đà Biển Thước thì bên ta có Hải Thượng Lãn Ông, con đi sau đít trường đại học kiến trúc thành phố sẽ không còn phải bỡ ngỡ hỏi Phạm Ngọc Thạch là cục đá nào. Ồ dê, còn gì cho bằng nữa. Hức. Nhưng ôi thôi, thời nay con sẽ thất nghiệp dài dài, con ạ. Nếu con không biết cách lừa bệnh nhân, đưa toa thuốc ung thư cho người bướu cổ, nếu con không biết bán thuốc giả, thuốc quá đát, thuốc hoàn tán cao đơn, nếu con không luyện cho thành thục tuyệt chiêu mặt dày mày dạn, thấy người hấp hối như đã chết rồi, khám bệnh răng cho con ông giám đốc trước bệnh hở van tim của bà bán rau, thì cả đời con sẽ phải nằm khoèo ở nhà mà kê đơn cho mụ vợ tới cữ hàng tháng hoặc cho thằng con út đã lên lớp bảy mà còn bị nổi sảy mé gần hậu môn…

Con lại mơ làm anh kĩ sư, ông công trình sư, bác kiến trúc sư, vẽ nên ngôi nhà đẹp, xây được con đường rộng, treo cây cầu ô văng bắc qua con sông hai bên bờ tre? Cho em thơ mỗi sáng bi bô đến trường? Cho già cỗi mỗi chiều ra công viên đánh cầu lông, đá cầu mây? Cho trẻ trung mỗi tối mò mò ra ghế đá sờ nhau và nói những những lời whisper có cánh? Cũng có một thời bố ước mơ như thế – chà, thời xưa bố còn ngu hơn cả bây giờ, con ạ. Sự thật nó khác, khác nhiều lắm. Khi con cầm cái bằng kĩ sư, kiến trúc sư, công trình sư màu đỏ chót trên tay, con sẽ quên bẵng đi cái hoài bão xây nhà đẹp, đường rộng, cầu to mà ngày xưa con hằng ấp ủ như gà mái đẻ. Lúc ấy con sẽ cắm đít đọc các sách về tử vi và phong thủy để nắm các huyệt các cốc, lừa chủ nhà kiếm thêm tiền bỏ nhà băng. Con cũng sẽ tập gặm đá, gặm xi măng, gặm thép cho thật tài. Khi nhà đổ, cầu sập, nông dân chết, công nhân ngỏm, con lại trưng cái bằng của con ra, con viết lên những phương trình đầy dẫy những là xích ma, dấu chấm than, căn bậc mười bảy cùng các dấu mũ, thao thao bất tuyệt nói chuyện kỹ thuật để chứng minh rằng đời này chỉ chết vì ngu không ai chết vì đá đè hay nằm đè lên đá. Đến khi thấy không xong, con lại sẽ phải chạy quanh, đổ cho thầu này khoán nọ, đổ cho mưa dầm lún đất, đổ cho địa tầng cà rỡn, sa tầng cà tưng. Cơ khổ.

Con lại mê làm chú nhạc sĩ, tay trái cầm cây đàn tay phải cầm cây bút Parker, sáng tác ra những bản nhạc để đời, mỗi lần hát lên là đồng bào sa lệ? Ừ, bố cũng ước ao nhà ta có người kế tục cụ tằng, đi theo con đường âm nhạc, một người nổi tiếng cả họ ké ké mùi thơm. Có thể con sẽ sáng tác nhạc cổ điển, nhạc không lời, như Môde súng sáu và Bách súng cối. Có thể con sẽ chơi nhạc rốc, con viết bài Phi-nịt, bài Í-gồ, hầu mong đồng bào ngoại công thâm hậu vừa nghe vừa tóc tai rũ rượi, lắc cổ nhịp chân. Cũng có thể con chế mấy bản kinh điển cỡ cỡ Ca-sa-bờ-lăn-ca, hoặc Bú-lê-va, hoặc Ca-lết Quít-phờ. Rồi xong, con của con ăn mì tôm, vợ của con ăn rau sống, nhà con sẽ không nuôi nổi chó – nếu con mua nổi một cái nhà. Vì Đàm Vĩnh Hưng sẽ không trùm mền hét bản nhạc của con. Vì Mỹ Tâm sẽ không lắc mông rú khúc hát của con. Vì anh Ưng, anh Vân, anh Đan, chị Thanh Thảo, chị Quỳnh Anh, chị Bích Hữu, các anh chị ấy sẽ không eo éo những tuyệt phẩm của con. Có gì mà éo? Không có ai thất tình, không có tay ba, không có kẻ đến trước người đến sau, không có anh chàng đẹp trai ngồi trong quán uống li cà phê, không có chuyện giữa hai người đàn ông “tôi nói anh nghe anh nghe tôi nói”, có chó điên mới họa may mà éo. Thôi thôi, con ạ. Chết đói đến nơi đấy, bố chẳng đùa đâu.

Con lại ái mộ ngài luật sư tung hoành ngang dọc, chạy như lăng quăng trong phòng xử án, đòi lại công bằng cho người bị oan sai, trừng phạt những kẻ gian tà. Con cày ngày cày đêm, tọng vào bụng một bồ văn sử địa đặng đi thi ban Xê. Đậu đại học luật rồi, con lại cầy đêm cầy ngầy, mệt mỏi tới mức viết sai chính tả, nhồi nhét các loại luật dân sự, hình sự, quốc sự, vô sự, nhiễu sự, và tùm lum sự nữa. Sau đấy thì con ra trường, con vào làm thư kí bồi thẩm đoàn, con leo lên được chức thẩm phán, rồi bò bò vào ghế chánh án, tay phải con cầm đế, tay trái con cầm búa. Đến lúc đấy thì, chết mẹ, con quên phắt mất cái động lực ban Xê rất là huy hoàng năm xưa. Võ khí đã có trong tay rồi, con bắt đầu mặc sức quai búa, vung đế, bẻ cái cán cân nghiêng trái quẹo phải theo ý của con – tức là của cái thằng đút tiền vào mồm con. Thế là oan tình khắp nơi, dân kêu như vạc, dân chửi như đào mả, bố đang yên vị trong mồ cũng phải đêm đêm lật bia mộ, bò dậy đi quanh, miệng huýt sáo chân nhảy bản Thriller của Mai cồ Giắc sơn, cầu cho siêu thoát.

Con cũng thần tượng chị nhà báo mặc quần bò áo thun khoét cổ hình trái tim, túi giắt mười hai cây bút bi và bảy cây bút máy, quần đeo cái máy thâu âm JVJ dung lượng 1GB $30 một cục, tay lăm lăm máy ảnh Ca nông Đi-ghi-tồ, đi phỏng vấn từ thằng giết người cho đến ông chủ tịch huyện – thật ra thời này hai loại người đó lắm khi cũng chẳng khác đếch gì nhau. Con những muốn lên mặt báo viết những bài xã luận có trọng lượng mấy ngàn kí lô Niu tơn, bênh vực kẻ thế cô. Con những mong theo gương những cụ Phan Khôi, Ngô Tất Tố, Phạm Duy Tốn ngày xưa, dùng bút đâm cho mấy thằng gian ruột lủng bụng lòi, mỗi sáng uýnh thùng thiếc ca bài chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm. Nhưng bố bảo con, con ạ, bút giờ toàn là hàng Trung Quốc, mềm lắm, mà mấy thằng gian tà gian tế nó khoác lên người ít nhất là năm lần giáp, thế nên con có đi tập tạ trên đường Nguyễn Thị Minh Khai thêm mười năm nữa cũng chẳng sờ tới rún được chúng nó đâu. Bài xã luận con viết, có cho những vàng con cũng sẽ không dám ghi cái tên rất dũng mãnh và hoành tráng mà bố mẹ đã phải nghĩ sói cả tóc mới ra là Phan Văn Đuýt Đuỵt, mà phải rụt rè sợ sệt hèn đớn thậm thụt hai chữ “PV”. Cho dù có cẩn thận che tông giấu tích như mèo giấu cứt như thế, con cũng sẽ phải xộ khám như thường, vì đã trót dại động đến ông “X” bí thư, ông “Y” bí tiểu và các ông đại tiện đại loại vậy vậy. Nghe lời bố, nghề báo là bạc nghệ, không chết bắn rồi con cũng chết cùm.

Không, con ơi. Con của bố cũng có tài, cũng thông minh, cũng hiểu biết, nhưng những nghề cao cả ấy, bố nói thẳng vào cái bản mặt cố chấp của con là con không làm được đâu.

Cái hạng con ấy à? Có mà làm ăn mày.

Ừ, phải đấy. Làm ăn mày là tốt nhất.

Làm ăn mày con sẽ dửng dưng thản nhiên không động khi nghe người ta chửi “Đồ ăn mày”.

Làm ăn mày thì nước có nghèo đến đâu cũng không xi nhê gì với con, vì con còn nghèo hơn cả nước.

Ăn mày không xây cầu sụp được, nên sẽ không có oan hồn cụt tay nào nửa đêm dựng con dậy đòi mạng.

Ăn mày không sáng tác nhạc nhảm được.

Ăn mày không vào tù vì ăn chặn đề án của chính phủ được.

Ồ dê.

Ăn mày vạn tuế.

Ừ.

Dù sao thì bố vẫn yêu con. Chúc con năm học mới thành tựu.

Con cũng đừng trách bố vì sao để con cái đi làm ăn mày. Thông cảm cho bố, đó chỉ là thói quen nghề nghiệp.

TL Bố,
Chính trị gia
Phan An

kolname
18-05-11, 12:04
Nguồn sưu tầm. tác giả phuongdong site : hvaonline.net

Con ạ , cuộc đời này nó nhiều cái phức tạp lắm , phức tạp đến nỗi bố của con dù đã lăn lộn gần ...nửa đời người rồi ( nói như nhạc sỹ Y Vân ấy mà " em ơi có bao nhiêu , 60 năm cuộc đời " thì bố của con 30 tuổi , cũng đã sống nửa đời còn gì) đôi khi vẫn thấy bỡ ngỡ

....Và để cho con đỡ phải phí nửa cuộc đời nữa thì bố tổng kết lại cho con nghe vài thứ quan trọng , kẻo sau này bố già rồi , nói ra thì lại bảo là bố mày lẩm cẩm lắm chuyện ...

1. Con nên biết uống rượu con ạ . Mặc dù bố vẫn phản đối cái thứ độc hại đấy nhưng dù sao thì để mà quên đi 1 cái gì đó thì nó vẫn tốt hơn là đâm đầu vào ôtô để bị mất trí nhớ suốt đời . Khi nào con đau đớn quá thì hãy cứ uống , rồi nôn , rồi lăn ra mà ngủ .... cái mệt mỏi sẽ tạm thời làm con quên đi những đau buồn con ạ . Cụ tổ của con ( cụ Chí Phèo ấy mà ) đã áp dụng rất thành công đấy. Cụ quên nhiều đến nỗi, để nhớ được số tuổi của mình cụ đã phải rạch lên mặt mình để đếm cho dễ. ( nói thêm cho con chút nữa , nếu người con nồng nặc mùi rượu, nó có thể làm át đi mùi nước hoa rẻ tiền của mấy đứa mà trong lúc không kìm chế được ,con đã đi Karaoke cùng các bạn , cái mùi đó dù có tắm bằng xà phòng omo thì nó cũng khó bay đi lắm , nhưng nếu con đổ nửa cốc lên người thì mùi của rượu sẽ làm bay đi nó , vợ con nó sẽ nghĩ con vừa đi bù khú tại quán nhậu thôi , chứ nó không biết là con vừa đi hát mỏi tay cùng các bạn về Nhân tiện bố nói luôn cho con 1 chiêu nữa nhé , nếu con có lỡ đi vui vẻ ở quán Karaoke , mà có con chim lợn nào nhìn thấy về tâu với vợ con . Con hãy làm theo cách sau ! Hãy lè nhè trở về nhà , khi vợ con ra đón với bộ mặt hằm hằm , con cứ giả vờ ngã lăn ra đấy và vờ như ko đứng được , nó sẽ dìu con vào nhà và đưa lên ..giường , rồi nó sẽ kiếm khăn lau mặt cho con . Con hãy tặng cho nó ...một cái tát . Đừng hỏi lý do vì sao , bố sẽ giải thích ngay đây con ạ . Con tặng nó một cái tát và chửi luôn nó " Cút ngay , ngoài vợ tao ra không đứa đàn bà nào được động vào tao " Một cái tát thì cũng khá đau đấy , nhưng vợ con nó sẽ rất sung sướng vì cái tát đó , nó sẽ tin là ngoài nó ra không đứa nào được động vào con cơ mà .Và con cứ việc lăn ra ngủ một giấc , đảm bảo sáng mai thức dậy , con sẽ thấy bàn chải đánh răng của con đã được bôi kem , và nước nóng cùng khăn mặt vợ con đã chuẩn bị sẵn cho con rồi !

2. Dù sao thì con cũng nên có vợ . Bởi ngoài những cái mà người đời thường nói như là .. vợ là người chia sẻ những khó khăn hoạn nạn , những vui buồn , vợ là chỗ dựa cho ta những lúc vấp ngã , vợ là con mắt , là khối óc của ta những lúc ta quẫn trí ... thì ít nhất là có vợ rồi mới có con , mới có đứa mà lên mặt dạy bảo như bố mày bây giờ đây này .

3.Con nên đọc nhiều , viết nhiều và nói ít con ạ ... vì sao à ? Đọc nhiều con sẽ hiểu biết nhiều hơn , con có thể hiểu người khác hơn , có thể biết nó đang nghĩ gì , tính toán gì ... Con nên viết nhiều vì viết thì dễ lắm con ạ , khi viết chỉ có con với cái máy tính , con mặc sức nhả ngọc phun châu ,con có thể nói là con đau khổ quằn quại , con đang đứt ruột đứt gan ... dù sự thực là con vừa bị con muỗi nó đốt .có ai nhìn thất cái mặt mày lúc đấy đang cười hay đang khóc đâu để mà biết con nói dối hay nói thật ? Cũng chính vì lí do đó mà con nên nói ít thôi . Đối thoại dễ bị người ta phát hiện khi nói dối lắm .Với lại không phải ngẫu nhiên mà ông trời sinh ra ta có 1 cái miệng nhưng có đến 2 cái tai , có dụng ý cả đấy con ạ . Nên nghe nhiều hơn là nói con trai nhé !

4. Con nên tin người ít thôi . Đừng có nhìn ai cũng tưởng là người tốt , và nếu nó có tốt thì chắc gì nó đã tốt với con . Đôi khi con nên tin vào 1 con chó thì hơn , vì con chó thì nếu nó ghét con , nó sẽ cho con 1 phát vào mông , còn nếu nó quý con thì nó sẽ vẫy đuôi chào con , chỉ trừ khi nó bị dại thì nói mới xực con thôi . Còn con người á , có lúc nó quý con đấy nhưng con thử đụng vào quyền lợi của nó mà xem , có khi con chết mà chưa hiểu vì sao lại chết đâu con ạ , lúc đó thì đừng trách Bố là không dạy con cẩn thận . Không phải ngẫu nhiên mà Tào Tháo là kẻ chiến thắng trong Tam Quốc đâu ( chẳng biết đến lúc con lớn , có còn ai nhớ chuyện Tam Quốc không nữa )

5. Khi con gặp khó khăn , con cũng nên hỏi ý kiến những người xung quanh . Những thằng vừa thấy con có chuyện 1 phát đã " chia buồn vơí mày , bỏ cuộc đi " ... thì con biết phải làm gì rồi đấy . Nó không phải là con để mà có thể hiểu được con sẽ mất gì nếu con bỏ cuộc . Dù sao thì cũng nên cố gắng với những cái gì con cho là đúng , là xứng đáng . Mặc kệ chúng nó ... Tai nào gần mồm hơn thì tai đấy sẽ nghe .

6.Nếu con hung dữ hay độc ác , thì con cũng nên che giấu con người con đi con ạ . Bố đã nói rồi , con không phải con chó nên con ko phải bày tỏ tình cảm thực sự của mình . Con hãy cho mọi người thấy con là đứa dễ sai bảo , là đứa hiền lành , ít nói .... Là đứa dễ sai bảo , con sẽ có cơ hội để thăng tiến ; Là đứa hiền lành , nó sẽ yên tâm để con ngủ dưới gầm giường nó , và nếu nửa đêm con mò lên cắt tiết nó thì bố cũng chẳng chửi mày đâu ; là đứa ít nói , con sẽ đựơc nhờ cất giữ những bí mật , là vũ khí mạnh nhất để con có thể chống lại người khác khi cần ....

7. Nếu con yêu quý ai đó , thì con hãy cho người ta biết , hãy trân trọng người ta , và đỏi hỏi sự tôn trọng ngược lại từ phía đó . Bởi tình yêu bao gồm cả sự công bằng nữa . Vợ con cần phải hiểu là con yêu nó , và chỉ yêu nó mà thôi , nó cần phải hiểu giá trị của con cũng như con hiểu giá trị của nó .

8.Con nên yêu ít thôi . Dẫu rằng đứa nào cũng có thể phát biểu cái câu " để giải ra đáp số đúng thì cần phái trải qua rất nhiều tờ giấy nháp " , nhưng để chấp nhận nó thì không dễ đâu con ạ . Nhất là cái kết quả thật hòan mỹ còn những tờ giấy nháp thì .... cứ nằm trong sọt rác mà nhìn lên thôi .

Nếu sau này con có nghe 1 tờ giấy nháp ở trong sọt rác , hay trong ... bồn cầu nhà con nó ngạo nghễ cười rằng đã có lúc con sử dụng đến nó , rằng con phải kêu lên là sao mãi không tìm thấy kết quả trên tờ nháp này .. thì con cũng đừng nên bực mình con ạ . Hãy vui lên vì con đã sáng suốt khi con dùng cái tờ nháp mà con bôi lem nhem vài đường ấy để chùi cái .( )+( ).. mà các cô hàng tôm hàng cá vẫn hay văng ấy con ạ . Có lẽ cái tờ giấy nháp ấy cũng nên hiểu rằng nếu nó có giá trị thì con đã viết đến dòng cuối cùng của tờ nháp đó để tìm ra đáp số chứ không vất nó đi thế . Giá như nó hiểu điều đó , thì con hãy giật nước để cho nó siêu thoát , còn không thì con cứ để nó nắm lềnh phềnh giữa cái đống ... đấy. Hãy trân trọng cái kết quả mà con tìm đựơc và không việc gì phải ghé mắt qua cái tờ giấy thúi hoắc kia dù là để nhổ nước bọt con ạ . Hãy để nó thoải mái tắm táp trong đó , mà huyênh hoang , mà khoác lác , mà kể thành tích . Con có bao giờ thấy người ta đề cái biển " Đống phân này là của ..." trong di vật của những người nổi tiếng không ?

9. Tổ tiên , cụ kị đã dậy rồi " ăn trông nồi , ngồi trông hứơng con ạ " ngày xưa các cụ thiếu ăn nên vừa ăn vừa phải "trông nồi" để còn nhường kẻ khác , giờ không thiếu ăn nữa ,nhưng con vẫn nhớ "trông nồi " để mà giữ cái sĩ diện cho mình , với lại " hoạ là từ miệng mà ra " con ạ , nói ít thôi thì bố đã nhắc ở điều 3 rồi , thời của bố nào là "lợn tai xanh , cúm gà H5N1 " chẳng biết đến đời con nó còn có hoạ gì nữa , lợn tai đỏ hoặc cúm H6N9 cũng nên , vì vậy ăn cần phải trông xem trong nồi nó là thứ gì hãy ăn con nhé. " "Ngồi trông hướng " thì các cụ cứ nghĩ là phong thuỷ hay cái gì đó đại loại như thế , còn bố thì bố cứ thực dụng mà khuyên con ,Nếu con ngồi uống nước ở quán , cấm được quay mặt vào trong dù đứa chủ quán có xinh và ăn mặc *********y đến mấy , lúc con đang cắm cúi nốc trà đá và ngắm nó , biết đâu có thằng nó ghét con tình cờ cũng có mặt ở đó ,thì con lại ăn cả cái điếu cày hay nửa viên gạch vào đầu , nên khi ngồi quán xá nhất định phải quay mặt ra đường !

10. Luôn luôn thủ sẵn 1 hay vài cái BCS trong ví , ở đời không thằng nào qua khỏi ải mỹ nhân đâu con trai ạ , đừng để những lúc cần lên mới đi tìm thì mất hết hứng , hoặc là lại bị ếch cắn chỉ vì 1 vài phút vui vẻ thì khổ cả đời con ạ . Thời của bố còn nhiều người bĩu môi khi thấy trong ví đàn ông có BCS , nhưng bỏ qua đi con ạ , hãy giữ sức khoẻ cho con và chính cả người khác nữa .Biết đâu đấy đến thời của con thì BCS lại là thứ thông dụng như ATM bây giờ


11. Hãy học cách ăn , cầm , nắm hoặc làm bất cứ thứ gì đó thành thạo bằng cả hai tay , cuộc đời của con dài 60 năm là ít , con có chắc chắn là không bao giờ bị đau tay thuận chứ ? Vì thế nên cố gắng tập làm mọi thứ thành thạo bằng cả hai tay con nhé . Đừng học bố mà đi xe bằng cả hai chân , cái đám người kia nó chỉ hò reo thế thôi con ạ , nếu không may mà con xoè ra đó , chẳng có đứa nào nó rớt nước mắt đâu , thậm chí nó còn rủa cho con là ngu và sĩ diện đấy . Đó là may mắn , còn nếu không may thì có thể nhẩy lên nóc tủ ăn chuối cả nải và gà cả con như chơi , nên tuyệt nhiên con đừng có đua xe con nhé. Bố cứ dặn cầm chừng thế thôi , đến đời con thì chắc xe máy là động vật quý hiếm sắp tuyệt chủng rồi con nhỉ ?

Tạm thời thế đã con nhé , bố hy vọng là sau này con lớn , cái entry này nó góp phần cho con hiểu hơn về cuộc sống .Để con có thể sống tốt hơn . À quên , con một chút xíu nữa , bố chẳng cấm con chơi với những người xấu , con hãy sống như bố của con ấy , hãy cứ sống như một tấm gương , nếu ai soi vào con như thế nào , hãy cho họ thấy chính họ ở trong con người của con .Nếu họ tốt với con , con hãy cố gắng sống tốt lại , nếu không thể 10/10 thì cũng phải là 9/10 con nhé .Còn nếu đứa nào đểu cáng , con cũng hãy cố gắng ,nhưng là cố gắng đểu lại gấp 100 thậm chí 1000 lần con nhé .Thôi , bố dừng type đây , hơi mỏi rồi . Trong 30 năm cuối của cuộc đời , nếu có thêm kinh nghiệm gì , bố sẽ truyền dạy thêm cho con !

HVQ
18-05-11, 12:37
Khà khà ……
“ Con ơi nhớ lấy câu này
Cướp đêm là vợ, cướp ngày là quan”….
Con nhớ nhé …. Khà khà…

Thuandd
10-05-13, 17:48
Thời buổi văn hay chữ tốt không bằng thằng dốt lắm tiền nên cách dạy con thế này trong phong thủy hay tử vi gọi là hợp thời, hợp vận; nói theo kiểu khoa học là đi trước thời đại...hehee:4431: