PDA

View Full Version : Hạnh phúc ???



vanhoai
30-04-12, 05:31
Hạnh phúc không chỉ là nụ cười,
Mà còn là giọt nước mắt trên bờ vai tin cậy.

Khuyết danh.
https://dungdaubac.files.wordpress.com/2012/04/be1bb9d-vai-1.jpg
Hồi nhỏ có lần mẹ hỏi tôi: “Con có biết phần nào của cơ thể con người là quan trọng nhất?”. Tôi ngước nhìn mẹ, mẹ đã một mình tần tảo nuôi nấng chị em tôi khi cha qua đời. Tôi chợt nghĩ đôi bàn tay là cần thiết nhất đối với con người, bởi mẹ đã làm tất cả mọi việc chỉ với đôi bàn tay ấy. Mẹ trầm ngâm:
_ Có thể con có lý nhưng đó chưa phải câu trả lời đúng nhất.
Trong một lần đi thăm trường khiếm thị, tôi cho rằng việc nhìn thấy được là điều quan trọng nhất, vì thế câu trả lời của tôi là đôi mắt. Mẹ nhìn tôi nói:
_ Vẫn chưa đúng con ạ.
Mãi đến một hôm, khi tôi cùng mẹ đi dự đám tang của một bác hàng xóm bị tai nạn. Những người con khóc ngất trước linh cửu người cha đã bất ngờ vĩnh viễn ra đi. Mọi người chung quanh xúc động cùng dìu đỡ và chia sẻ với những người con trong cơn đau mất mát.
Trên đường về, mẹ chợt khẽ nói:
_ Con ạ, đôi vai chính là phần quan trọng nhất của con người.
_ Vì đó là nơi nâng cái đầu phải không mẹ?
_ Không phải thế, bởi đó là nơi con người có thể tựa vào để khóc mỗi khi buồn, bị tổn thương hay gặp bất hạnh trong cuộc sống. Ai cũng cần có một “bờ vai” để nương tựa trong tinh thần. Mong sao con có thể tìm được cho mình những bờ vai để cùng sẻ chia sau này. Và con cũng sẽ là một bờ vai cho ai đó tựa vào những khi cần thiết con ạ.
https://dungdaubac.files.wordpress.com/2012/04/be1bb9d-vai-2.jpg
Sau này lớn lên, tôi mới hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó, biết bao lần tôi đã cần đến một bờ vai như thế. Và cuộc sống sẽ hạnh phúc biết bao nếu chúng ta biết cảm thông, chia sẻ với nỗi đau của ai đó bằng tình cảm chân thật của mình.

(sưu tầm)

vanhoai
03-05-12, 19:41
wzcyn5lCG40

thaihoa
04-05-12, 18:43
Chào anh Văn Hoài !

Bài sưu tầm của anh thật là hay và ý nghĩa ,

Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy,
Ta có thêm ngày nữa để yêu thuơng

Mới thấy cuộc đời tuy là bể khổ biết bao , nhưng ta phải trân trọng và cảm ơn cuộc đời này...
Đề nghị anh hát tặng bài hát Để gió cuốn đi của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cho Diễn đàn cùng thưởng thức ! Cảm ơn anh nhiều ...:4431::4431::4431:
THái Hòa

vanhoai
07-05-12, 14:45
Cảm ơn ThaiHoa
Mời các bạn thưởng thức giọng ca của ca sỹ khuyết tật

lZ2iavax-BM

Bạn và tôi có sẽ là một "bờ vai" để chia sẽ yêu thương ???

vanhoai
10-05-12, 15:14
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG

"Anh nghĩ gì về tự tử?", một giọng nữ yếu ớt cất lên ở đầu dây bên kia.

Tôi không trông chờ một cuộc gọi báo tự sát lúc tám giờ năm mươi chín phút sáng, một phút trước khi Văn phòng Đường Dây Giúp Đỡ mở cửa. Bình thường những cuộc gọi thông báo tự tử hay đánh thức tôi dậy là lúc nửa đêm. Người gọi đến thường mong chờ được nói chuyện trực tiếp với nhân viên văn phòng hơn là với một tình nguyện viên vừa tan ca về nhà như tôi.

Trong kì huấn luyện của chúng tôi, chúng tôi học cách lắng nghe hơn là trả lời một cách không nghiêm túc như: "Tôi phản đối nó". Tôi chỉ việc chờ và người gọi sẽ tiếp tục. Trong khi bà ta nói, tôi kiểm tra lại hồ sơ của bà ta.

"Tôi sống ở một bệnh xá gần thành phố", bà nói. "Tôi bảy mươi sáu tuổi... và tôi đang chết". Giọng của bà như lạc đi khi bà cố lấy hơi tiếp theo. "Tôi bị ung thư và khí thũng. Chẳng có hy vọng gì là tôi sẽ khỏi cả. Tôi không muốn là gánh nặng cho cả gia đình nữa. Tôi chỉ muốn chết thôi", bà cụ vừa nói vừa khóc.

Mặc dù tôi đã trả lời cho Đường Dây Nóng Giúp Đỡ này trong nhiều năm rồi, nhưng những cuộc gọi như thế này vẫn làm tôi sợ. Cuộc sống rất quý giá. Tôi chắc chắn rằng không có một lúc nào đó tôi có thể nghĩ tới tự tử như là một giải pháp.

"Bà đã nói chuyện với ai đó ở bệnh viện về điều này chưa ạ?", tôi hỏi thăm.

Bà cụ trả lời: "Khi tôi đề cập điều này với những người y tá ở đây, họ sợ hãi và gọi cho bác sĩ của tôi và gia đình tôi. Mọi người vội vã chạy đến, nhưng không có ai... không ai lắng nghe cả. Vì vậy tôi mới gọi cho anh." Một lần nữa, giọng nói yếu ớt của bà lại ngưng một lúc.

"Cháu vẫn đang nghe đây", tôi nói nhỏ.

"Ông nhà tôi đã mất chín năm rồi. Khi tôi bảo với chúng nó là tôi rất nhớ ông ấy, chúng bảo chúng hiểu", bà tiếp tục. "Nhưng chúng không thể hiểu được. Khi tôi nói về sự đau đớn, chúng lại hứa sẽ tăng thêm liều thuốc cho tôi. Thuốc chỉ làm tôi thêm mệt mỏi thôi." Dừng một lúc để ho, bà tiếp tục một cách ngập ngừng. "Tôi nói với chúng tôi sẵn sàng về nhà để gặp Thượng đế. Chúng nói tự tử là tội lỗi, vì thế tôi đã hứa là sẽ không nghĩ đến việc tự giết mình nữa, nhưng tôi vẫn nghĩ đến nó... mọi lúc. Tôi chẳng còn lý do gì để sống nữa."

Tôi bối rối và cố lựa lời để nói với bà, tôi tự hỏi: Mình nên nói với bà cụ này như thế nào đây để giúp được bà? Trước đây tôi chưa bao giờ nghi ngờ rằng tự tử là sai. Tuy nhiên tôi lại cảm thấy lí do của bà cụ đó rất đáng thương. Chắc chắn rằng cuộc sống của bà ấy không thể khá hơn được nữa.

Tôi nhớ đến một chàng trai đã từng gọi cho tôi trong đêm Giao thừa với một khẩu súng trên tay. Sau khi chúng tôi trò chuyện hết buổi đêm cô đơn ấy, anh ta nói anh đã thấy được một tia hy vọng. Niềm hy vọng nào tôi có thể mang lại cho người gọi đang tuyệt vọng này? Tôi tự hỏi.

Tôi quyết định lảng tránh chủ đề một lúc. "Bà kể cháu nghe về gia đình bà đi."

Bà cụ nói một cách âu yếm về những đứa con và cháu của bà. Chúng đến thăm bà thường xuyên tại bệnh viện. Bà rất muốn được gặp chúng, nhưng lại cảm thấy có lỗi khi bắt chúng tách khỏi gia đình và những hoạt động riêng của chúng.

Andrew, đứa con giữa bất trị của bà, đã rất gần gũi với bà trong lúc bà bệnh. Khi nghe được tin mẹ sắp chết, anh đã xin lỗi vì quãng thời gian thiếu suy nghĩ suốt những năm tuổi trẻ.

Khi bà cụ đang nói, tôi nhớ lại lần tôi đến thăm Ngoại Florence của tôi. Vào một buổi tối, ngay khi vừa về đến nhà, tôi nhận được một cuộc gọi. Sức khỏe của Ngoại Florence đang chuyển biến xấu và họ muốn tôi quay trở lại ngay lập tức. Khi tôi ngồi bên Ngoại, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên má tôi. Người y tá cố an ủi tôi: "Bà đã sẵn sàng ra đi rồi."

Tôi giận dữ vặn lại: "Nhưng tôi chưa sẵn sàng để bà tôi ra đi!" Ngoại tôi mất sáu tuần sau đó. Lúc đó tôi đã sẵn sàng để bà ra đi và tôi thấy vui khi Thượng đế đã để Ngoại ở lại với tôi thêm một lúc.

Có lẽ ai đó trong cuộc đời của bà cụ này đang cần thêm thời gian, tôi nghĩ. Tôi kể cho bà nghe kỉ niệm của tôi và nói: "Có lẽ Thượng đế đang cho ai đó trong nhà bà thêm một chút thời gian."

Bà cụ im lặng trong vài giây trước khi bà kể tiếp về Andrew. "Tôi vui là tôi đã không chết sáu tháng trước đây, mặc dù lúc đó tôi cũng định tự tử."

Trong suốt cuộc trò chuyện, tôi nhận ra rằng trong những tháng sau khi bà biết mình bị ung thư, Andrew, một thợ mộc tài giỏi, đã làm cho bà một bình đựng tro rất đẹp. Mặc dù bà cụ chưa bao giờ nghi ngờ về tình yêu của Andrew, anh ta vẫn cần những ngày tháng đó để cho bà thấy anh quan tâm đến bà như thế nào. Nhưng bây giờ chiếc bình đã được làm xong và anh đã có thời gian để cảm thấy thanh thản.

"Có thể Thượng đế sẽ cho bà sống lâu hơn như ý nguyện của một ai đó trong gia đình bà", tôi giả định.

"Ừ, dĩ nhiên rồi... nó phải là Sarah", bà nói một cách buồn bã.

Tôi không nhớ là bà đã nói đến Sarah. "Sarah là ai vậy?", tôi hỏi.

"Nó là cháu ngoại của tôi. Nó vừa mới bị sinh non. Tôi rất lo cho con bé. Sự mất mát của nó quá to lớn. Có lẽ Thượng đế biết Sarah sẽ không chịu nổi thêm một cái chết nữa bây giờ đâu."

Giọng nói của bà cụ đã trở nên mạnh mẽ hơn. Theo những gì tôi được học từ khóa đào tạo, đây là dấu hiệu cho thấy người ta bắt đầu tìm được một tia hy vọng. Niềm hy vọng của bà cụ này không phải đến từ viễn cảnh về sự khá hơn của cuộc đời bà, mà là từ cảm nhận của bà rằng bà có lý do để tiếp tục sống trên cõi đời này. Có một người cần sự giúp đỡ của bà trên trái đất này lâu hơn một chút.


Ellen Javernich

vanhoai
18-05-12, 20:22
QfpXcy98d14

vanhoai
07-06-12, 00:12
eykvbHS4Dm8

vanhoai
13-06-12, 19:52
Lời của HOA HỒNG

http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/20/13395900111714952151_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445309362)

http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/20/1339590013171470763_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445309392)

http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/20/1339590016618735850_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445309428)

vanhoai
13-06-12, 19:54
http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/20/1339590024223258837_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445309513)

http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/20/13395900271681137892_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445309547)

http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/20/13395900301872608346_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445309590)

vanhoai
13-06-12, 20:22
http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/20/1339590033535880175_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445309628)

http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/20/13395900361137303565_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445309664)
http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/20/1339590039168343095_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445309693)

vanhoai
13-06-12, 20:28
http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/20/1339590048349060663_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445309804)

http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/20/13395900512036828460_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445309848)

http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/20/1339590056456670913_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445309920)

vanhoai
13-06-12, 20:30
http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/21/13395900601552200328_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445309968)

http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/21/13395900631593713802_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445310005)

http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/21/1339590066721001773_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445310052)

vanhoai
13-06-12, 20:32
http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/21/13395900731991531520_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445310144)
http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/21/1339590076315343783_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445310173)

http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/21/13395900791126029315_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445310203)

vanhoai
13-06-12, 20:33
http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/21/1339590087791200683_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445310294)

http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/21/1339590094966055321_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445310384)

http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/21/13395901041559709743_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445310521)

vanhoai
13-06-12, 20:36
http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/21/13395901082025275540_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445310558)

http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/21/13395901111291062759_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445310593)
http://d.f12.photo.zdn.vn/upload/original/2012/06/13/19/21/13395901131299934459_574_0.jpg (http://me.zing.vn/apps/photo?params=/dt/vanhoaibee/apps/photo/album/photo-detail/id/1445310629)

HVQ
13-06-12, 20:45
http://a1.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/292652_336568796413498_1817481957_n.jpg

http://a4.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/252660_336568873080157_670442993_n.jpg

HVQ
13-06-12, 20:48
http://a6.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-prn1/556101_336568903080154_1789418528_n.jpg

http://a8.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/319864_336568929746818_2120434447_n.jpg

HVQ
13-06-12, 20:49
http://a2.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc6/229996_336568966413481_47509611_n.jpg

http://a1.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc7/598790_336568993080145_84666842_n.jpg

HVQ
13-06-12, 20:50
http://a7.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc7/579994_336569009746810_69940858_n.jpg

http://a6.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash3/554683_336569036413474_1452853472_n.jpg

HVQ
13-06-12, 20:50
http://a4.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/303647_336569053080139_1369232288_n.jpg

http://a2.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/223922_336569073080137_1842495726_n.jpg

HVQ
13-06-12, 20:51
http://a8.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-prn1/534441_336569086413469_979730528_n.jpg

http://a5.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/197818_336569109746800_188831800_n.jpg

HVQ
13-06-12, 20:52
http://a3.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/603089_336569126413465_1082614086_n.jpg

http://a1.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash3/599495_336569143080130_1883133013_n.jpg

HVQ
13-06-12, 20:52
http://a7.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc6/181241_336569156413462_761921524_n.jpg

http://a8.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc6/7972_336569189746792_1794198762_n.jpg

HVQ
13-06-12, 20:53
http://a2.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-snc6/206055_336569216413456_913522574_n.jpg

http://a5.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/249043_336569266413451_231117537_n.jpg

HVQ
13-06-12, 20:53
http://a3.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/392567_336569283080116_1670068021_n.jpg

http://a1.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash3/598352_336569296413448_497027527_n.jpg

HVQ
13-06-12, 20:54
http://a7.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash3/521506_336569309746780_1506907504_n.jpg

http://a6.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash3/527700_336569326413445_944483661_n.jpg

vanhoai
20-06-12, 09:10
Bài học cho tình bạn

Ở ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ mười sáu . Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình thiếu bạn...

Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình:

-Chán quá đi...Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn...!!!

Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói:

-Bạn ơi...Hãy thả tôi về với biển...Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình...Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên...!!!

Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói:

-Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng...hãy cho ta một lời khuyện trước đi...Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây!

Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng:

-Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ có thể khuyên bạn như vậy thôi...

Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào...Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ nói..


http://imagecollectionforu.com/images/39155960322180568717.jpg

vanhoai
20-06-12, 09:17
VẾT THƯƠNG


(sưu tầm)

Một cậu bé có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ.
Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào.
Một ngày kia, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào mỗi một ngày mà cậu không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần.
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một bữa cậu bé tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu đến bên hàng rào. Ở đó ông nói với cậu rằng "Con đã làm rất tốt, nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống như những lỗ đinh này, để lại những vết sẹo trong lòng người khác. Dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn ở lại. Vết thương tinh thần cũng đau đớn như những vết thương thể xác vậy. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con trong mọi chuyện. Họ nghe con nói khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở rộng tấm lòng mình cho con. Hãy nhớ lấy lời cha..."


http://www.chanphuocliem.com/Trang_SuuTamLuomLat/images/a_bamboo1.jpghttp://www.chanphuocliem.com/Trang_SuuTamLuomLat/images/a_bamboo1.jpghttp://www.chanphuocliem.com/Trang_SuuTamLuomLat/images/a_bamboo1.jpghttp://www.chanphuocliem.com/Trang_SuuTamLuomLat/images/a_bamboo1.jpghttp://www.chanphuocliem.com/Trang_SuuTamLuomLat/images/a_bamboo1.jpghttp://www.chanphuocliem.com/Trang_SuuTamLuomLat/images/a_bamboo1.jpghttp://www.chanphuocliem.com/Trang_SuuTamLuomLat/images/a_bamboo1.jpg

vanhoai
20-06-12, 09:45
Không nhất thiết lúc nào bạn cũng phải là người chiến thắng


Những người luôn có khuynh hướng quá cạnh tranh với người khác hay những người lúc nào cũng muốn chiến thắng đều luôn cảm thấy bị thua thiệt và không bao giờ cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn cho dù kết quả có thế nào đi nữa. Nếu thất bại, họ sẽ hết sức thất vọng, còn nếu chiến thắng thì đối với họ, đó chỉ là chuyện hiển nhiên và cũng chẳng có gì đáng để vui mừng cả.

Có một điều mà những người như vậy không nhận ra là: niềm vui thực sự chỉ có được khi bản thân mỗi người vượt qua được chính mình của ngày hôm qua chứ không phải là vượt hơn người khác.


***

Năm 1972, Richard Nixon đại diện cho đảng Cộng hòa tham gia cuộc chạy đua bầu cử nhằm tái đắc cử tổng thống Mỹ ở nhiệm kỳ tiếp theo. Nixon đã chỉ đạo ban thực hiện chiến dịch của mình dùng mọi biện pháp có thể để giành được càng nhiều phiếu càng tốt. Sự kiện được biết đến nhiều nhất là việc Nixon đã chỉ đạo những cuộc đột nhập bất hợp pháp mà họ sắp đặt tại tòa nhà Watergate, tổng hành dinh của đảng Dân chủ, nhằm cài đặt các thiết bị nghe lén.

Thêm vào đó, các nhân viên của ủy ban vận động này còn dính líu vào hàng lọat các vụ việc mà ngay chính Nixon cũng phải thừa nhận là "những trò dơ bẩn". Chẳng hạn, họ gọi điện đặt hàng trăm chiếc bánh pizza và nhờ mang đến văn phòng của một ứng viên đảng đối lập khác cũng đang tranh cử. Hoặc họ cho người phao tin rằng cuộc họp nào đó của đối thủ đã bị hủy. Họ gọi đến các hội trường, nơi phe đối lập đã liên hệ để tổ chức những cuộc họp, hủy bỏ việc đặt chỗ của đối phương. Tại sao Nixon lại làm như vậy? Vì Nixon luôn sợ thất bại, ông bị ám ảnh bởi tham vọng rằng phải chiến thắng trong cuộc tranh cử bằng mọi giá và ông ta đã áp dụng những thủ đọan được xem là hèn hạ nhất lúc bấy giờ.

Điều trớ trêu nhất là Nixon vẫn có thể chiến thắng mà không cần phải bày ra bất cứ trò nào như vậy - dù cuộc tham chiến phi nghĩa ở Việt Nam của chính quyền Mỹ lúc đó bị dư luận phản đối. Và chính vì không dám đón nhận thất bại nên ông đã bị cuốn theo những biện pháp cực đoan đó, để rồi cuối cùng phải trả giá bằng chính chiến thắng mà ông đã cố công theo đuổi: ông đã được đề cập đến như một trong những chính trị gia với những bê bối tệ hại nhất trong lịch sử tranh cử của Mỹ. Vụ Watergate - sau này gắn liền với tên tuổi Nixon - là sự sỉ nhục lớn nhất trong các đời tổng thống Mỹ.


***

Tính cạnh tranh và cái tôi quá cao luôn làm cho nhiều người không bao giờ cảm thấy hài lòng về cuộc sống của mình vì đối với họ, sẽ chẳng có thắng lợi nào là đủ và thất bại là một vực thẳm khủng khiếp. Những người quá ganh đua luôn đánh giá thành công của họ thấp hơn những người biết dũng cảm vượt qua thử thách cũng như chấp nhận sai lầm hay thất bại của mình.


- Thurman -

vanhoai
20-06-12, 09:57
Không Có Thì Giờ!



Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc


Người ta phỏng vấn một bà già gần 90 tuổi rằng nếu được sống lại cuộc đời đã qua một lần nữa, bà sẽ sống như thế nào?
- “Nếu được sống lại cuộc đời đã qua lần nữa- bà già nói- thì tôi sẽ dám…phạm nhiều sai lầm hơn. Tôi sẽ ngờ nghệch hơn là tôi đã ngờ nghệch trong cuộc đời này. Tôi sẽ thảnh thơi hơn, linh hoạt hơn. Tôi sẽ coi ít thứ nghiêm chỉnh hơn. Tôi sẽ trèo núi lội đèo nhiều hơn, bơi lội nhiều hơn…Tôi sẽ ăn nhiều…kem hơn. Dĩ nhiên tôi sẽ gặp nhiều rắc rối hơn nhưng tôi sẽ thực tế hơn là chỉ mơ mộng. Tôi sẽ bớt…lành mạnh hơn. Ôi, tôi đã có những khoảnh khắc của đời mình và tôi muốn có nhiều hơn những khoảnh khắc đó, cái nọ nối cái kia, cái nọ tiếp cái kia thay vì tôi cứ sống để chờ đợi…Nếu tôi được sống lại cuộc đời đã qua lần nữa, tôi sẽ đi chân không nhiều hơn, sẽ bớt mang theo dù và dầu nóng, bình thủy các thứ…Tôi sẽ hái nhiều hoa cúc hơn…”.
Thỉnh thoảng có lẽ ta cũng nên tự hỏi mình một câu như vậy. Có phải ta cũng thường sống trong nhớ tiếc hoặc đợi chờ, mà quên đi cái quà tặng quý báu của cuộc sống chính là sự hiện diện của ngày hôm nay, của giây phút này, của ở đây và bây giờ. Tiếng Anh có một từ khá tuyệt: present, vừa có nghĩa là hiện tại, sự hiện diện, có mặt, lại vừa có nghĩa là món quà. Ta nghe nơi này nơi khác người ta luôn nói, không có thì giờ, không có thì giờ. Đến nỗi một nhà thơ phải kêu lên:
…Không có thì giờ!

Chim lấy đâu mà về tổ.
Tôi lấy đâu mà làm thơ.
Em lấy đâu mà đọc những bài thơ tôi sắp viết!
(Nguyên Sa)
Tiếng chim và khế ngọt vẫn có đó, ánh nắng và sóng biển vẫn có đó, đèo cao và suối mát vẫn có đó, nhưng…hãy đợi đấy, còn phải dành thì giờ để nhớ nắng hôm qua, mưa năm nọ, tiếng chim ngày cũ, rồi còn dành thì giờ để mong ngóng tương lai, sống trong tương lai như cô nàng Perrette mang bình sữa ra chợ! Ta chờ… lớn. Chờ thi đậu. Chờ thành đạt. Chờ có tiền. Chờ cưới vợ. Chờ đẻ con. Chờ con lớn…Chờ con thi đậu.
Cứ thế. Cho đến một hôm thảng thốt: “ Rồi tàn mùa xuân, rồi tàn mùa hạ, một ngày đầu thu…” (TCS). Mùa xuân sao không đi hái lộc, mùa hạ sao không dẫn bầy em nhỏ đi tắm sông? “Hạnh phúc rất đơn sơ”, vậy mà Khổng Tử suốt đời quần quật chỉ mong được thế đôi lần!
Quả thật chúng ta thường sống với dĩ vãng, một thời đã qua hoặc sống với tương lai, một thời chưa tới. Còn hiện tại thì tối tăm mặt mũi; không có thì giờ! Không kịp ăn sáng, không kịp tắm (không kịp thay đồ?). Hộc tốc. Luôn luôn hộc tốc. Nhai ngồm ngoàm. Đi vội vàng. Thở hào hển. Và làm hùng hục.
Lâm Ngữ Đường hơn nửa thế kỷ trước đã chê người Mỹ có ba cái tật xấu là luôn muốn tăng hiệu năng, muốn đúng giờ và muốn thành công. Ông nói: “Họ luôn cau có và quạu quọ vì ba cái tật đó đã cướp đi của họ sự thư nhàn, lại còn làm cho họ luôn bị căng thẳng thần kinh vì luôn cầu toàn trách bị! Viên chủ bút Mỹ lo bạc đầu vì muốn không có một lỗi in nào trong tạp chí của ông ta, còn viên chủ bút Trung Hoa (dĩ nhiên, cách đây hơn nửa thế kỷ!) khôn hơn, để cho độc giả có cái thú tìm ra được ít nhiều lỗi trên báo! Đời sống bây giờ biến người ta thành cái…đồng hồ. Người Mỹ sống như một học sinh tiểu học, giờ nào việc đó, từng giờ từng phút”.
Rồi ông kêu lên: Đời sống mà như vậy thì còn giá trị gì nữa (Sống đẹp, LNĐ, bản dịch Nguyễn Hiến Lê).
Ngày nay thì các “tật xấu” đó đã toàn cầu hoá, đã trở thành bệnh của thời đại, đến nỗi bây giờ người ta bị cao huyết áp, bị tim mạch, bị trĩ, bị bón….cũng vì không có thì giờ!
Nguyễn Công Trứ nói: “So lao tâm lao lực cũng một đàn/ Người trần thế muốn nhàn sao được?” Ý ông là chỉ có tiên mới sướng. Nhưng bây giờ ta cũng có tiền rồi, mà có tiền thì mua tiên cũng được quá đi chứ. Tiện nghi ngày càng cải thiện. Đằng vân giá võ, thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, thần giao cách cảm không thiếu thứ gì! Bấm cái nút gặp ngay người trong mộng. Trò chuyện với người cách xa nửa vòng trái đất như đang ngồi trước mặt…
Thế mà vì sao ta không được “sướng như tiên”? Có lẽ là do cái nhu cầu giả tạo cứ ngày càng dày đặc thêm, cứ nhồi nhét mãi rồi thì đến một lúc tưởng là nhu cầu thật. Đẻ con thì phải đẻ mổ, chọn giờ để mong sau này con được làm vua. Ai cũng làm vua cả thì ai sẽ là thường dân cho vua trị vì? Nhưng vua đâu chẳng thấy chỉ thấy nhiều trẻ thiếu oxy não, liệt thần kinh, bị tâm thần… Các thứ sữa dành cho trẻ con bây giờ thì phải có chất tạo… thông minh. Làm như xưa nay không có các sản phẩm đó thì thế giới chỉ toàn người ngu dốt!
Cho nên Tô Đông Pha mới buông thuyền sông Xích Bích, Bạch Cư Dị mới xuống ngựa dừng chèo ở bến Tầm Dương, và Nguyễn Công Trứ mới… mơ ước:
Năm ba chú tiểu đồng lếch thếch
Tiêu dao nơi cùng cốc thâm sơn
Nào thơ nào rượu nào địch nào đờn
Đồ thích chí chất đầy trong một túi…
(Kẻ sĩ)
Bây giờ “đồ thích chí” ta còn có thể chất đầy “trong một xe” đời mới, chỉ “không có thì giờ!” thôi vậy!

http://i36.tinypic.com/51wx9e.jpg

namkhanh
21-06-12, 00:22
Chân thành cảm ơn anh Văn Hoài. Bài viết thật sâu sắc mà thực tế.

HVQ
05-07-12, 13:48
Hạnh phúc có là mong manh nhất?
Hãy nghĩ hạnh phúc đơn giản thôi
Hạnh phúc là khi ta
Có thể đi, đứng, ngồi, ăn, nằm như bao người.
Có thể nghe, nhìn, ngửi, nếm, sờ, cảm nhận một cách bình thường.
Có thể nói, khóc, cười như một lẽ tự nhiên.
….để biết là ta lành lặn

Hạnh phúc là khi ta
Có nhà đề ờ
Có cái để ăn
Có đồ để mặc
….để biết ta đầy đủ
Hạnh phúc là khi ta
học tập
làm việc
thư giãn
…để biết ta tồn tại
Hạnh phúc là khi ta
yêu thương
và được yêu thương
….để biết ta đang sống
Hạnh phúc là khi ta
Có người đề yêu thương
Có gia đình
Có bạn bè
Có người yêu [vô hình]
…để biết ta không đơn độc
Hạnh phúc là khi ta
đọc một truyện ngắn hay
đọc một cái note, stt, cmt đúng như ta nghĩ mà ta chưa nghĩ ra
xem một bô phim hay
nghe một bản nhạc hay
xem một cái clip hay
… để biết ta vẫn có đủ thời gian làm mấy trò nhàm chán

Hạnh phúc là khi ta
nhận được tin nhắn từ ai đó và biết rằng một giây phút nào đó có người nghĩ đến ta
nhận được cuộc gọi từ ai đó đế biết rằng có ai đó muốn nghe giọng ta
nhận được vài dòng offline để biết ai đó cần ta
nhận được một cái email đế biết ai đó muốn chia sẻ với ta những bí mật
nhận được một vài dòng reply để biết ta ko bị lãng quên
hay đơn giản là không nhận được gì cả nhưng ta biết ta đang ở đâu đó trong một câu chuyện nào đó được nói ra, viết ra, hay chôn giấu đâu đó
…để biết ta không vô hình

_Sưu tầm_

vanhoai
05-07-12, 17:16
Cái THẤY của chúng ta.

Nếu mắt của bạn nhìn đảo theo sự chuyển động của dấu chấm màu hồng luân phiên, các dấu chấm sẽ vẫn chỉ có một màu, màu hồng.

http://vn.mg61.mail.yahoo.com/ya/download?mid=2%5f0%5f0%5f1%5f14435%5fANKQCmoAARwiT 9nn7QXTGnjPC2c&pid=2.2&fid=Inbox&inline=1&appid=YahooMailNeo

Tuy nhiên nếu bạn nhìn chằm chằm vào "+" màu đen trong trung tâm, các dấu chấm chuyển động quay sang màu xanh lá cây.
Bây giờ, tập trung vào "+" màu đen ở trung tâm của hình ảnh. Sau một thời gian ngắn, tất cả các dấu chấm màu hồng sẽ từ từ biến mất, và bạn sẽ chỉ nhìn thấy chỉ là một dấu chấm màu xanh lá cây duy nhất quay.

Thật ngạc nhiên là bộ não của chúng ta hoạt động như thế nào. Có thực sự là không có dấu chấm màu xanh lá cây, và màu hồng thực sự không biến mất. Điều này chứng minh rằng, chúng ta không bao giờ nhìn thấy được những gì mà chúng ta cứ nghĩ rằng chúng ta nhìn thấy. ? Nếu không có người nói ra điều đó và chỉ dẫn cho chúng ta điều đó.

Nếu chúng ta chịu DỪNG LẠI chúng ta sẽ thấy được tất cả. Nhưng nếu chúng ta cứ mãi mê lao theo, nhìn theo, chạy theo những chấm màu hồng đó thì chúng ta sẽ không thấy được những chấm xanh đang ẩn mình trong đó.
Quý bạn ngạc nhiên chưa ?

vanhoai
10-07-12, 16:49
Nhiều năm về trước, một ủy viên chấp hành khá cao tuổi của một công ty dầu lửa đã đưa ra một quyết định sai lầm làm công ty thiệt hại hơn hai triệu đôla. John D. Rockefeller lúc đó là người đứng đầu công ty này. Vào cái ngày đen tối mà tin tức khủng khiếp trên được lan truyền ra, hầu hết các nhân viên và ủy viên khác của công ty đều lo lắng và muốn tránh mặt Rockefeller, không ai muốn bị liên lụy gì.

Chỉ trừ có một người, đó chính là ủy viên đưa ra quyết định sai lầm kia. Ông ta là Edward T. Bedford. Rockefeller ngay hôm ấy hẹn gặp Bedford và Bedford rất đúng giờ. Ông ta đã sẵn sàng nghe một "bài diễn thuyết" nghiệt ngã từ Rockefeller.

Khi Bedford bước vào phòng Rockefeller, ông vua dầu lửa đang ngồi cạnh bàn, bận rộn viết bằng bút chì lên một tờ giấy. Bedford đứng yên lặng, không muốn phá ngang. Sau vài phút, Rockefeller ngẩng lên.

- A, anh đấy hả, Bedford?- Rockefeller nói rất bình tĩnh - Tôi nghĩ là anh đã nghe tin những tổn thất của công ty chúng ta rồi chứ?

Bedford đáp rằng ông đã biết rồi.

- Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều này - Rockefeller nói - Và trước khi tôi nói chuyện với anh, tôi đã ghi ra đây vài dòng.

Sau này, Bedford kể lại cuộc nói chuyện của ông với Rockefeller như sau: Tôi thấy rõ dòng đầu tiên của tờ giấy mà ông chủ đã "viết vài dòng" là: "Những ưu điểm của Bedford". Sau đó là một loạt những đức tính của tôi, kèm theo là miêu tả vắn tắt rằng tôi đã giúp công ty đưa ra quyết định đúng đắn được ba lần và giúp công ty kiếm được gấp nhiều lần số tiền tổn thất lần này.

Tôi không bao giờ quên bài học ấy. Trong nhiều năm sau, bất kỳ khi nào tôi định nổi cáu với người khác, tôi đều bắt mình phải ngồi xuống, nghĩ và viết ra một bảng liệt kê những ưu điểm của người đó, dài hết sức có thể. Khi tôi viết xong bản đó thì thường tôi cũng thấy bớt cáu rồi.

Không biết là thói quen này đã giúp tôi bao nhiêu lần tránh được những sai phạm tôi có thể có: đó là nổi cáu một cách mù quáng với người khác.

Tôi biết ơn ông chủ tôi vì thói quen này, và bây giờ tôi giới thiệu nó cho tất cả các bạn.


(sưu tầm)

http://i183.photobucket.com/albums/x186/share_your_heart/birdfly.gif

vanhoai
29-12-12, 06:15
ĐÀN VỊT TRỜI

Vào những mùa đông, chúng ta thường thấy hàng đàn vịt trời bay thành hình chữ V, bay hàng trăm dặm từ Bắc xuống Nam để tìm nơi ấm cúng.
Các nhà khoa học đã khám phá rằng những đàn vịt trời đó có những quy luật di chuyển rất đáng cho chúng ta suy gẫm về tinh thần đoàn thể.


1. Mỗi khi con vịt vẫy cánh bay, chúng sẽ tạo ra một luồng gió quyện và tạo ra một hấp lực nâng con vịt bay bên cạnh. Như vậy, khi chúng bay theo đội hình chữ V thì con nọ nương vào hấp lực của con kia, chúng có thể bay nhẹ nhàng hơn và tăng khả năng bay xa hơn gần gấp đôi.
Con người ta cũng vậy, nếu những người có cùng một chí hướng mà biết cách hợp quần thành những đoàn thể hay cộng đồng để nương tựa nhau thì dễ đạt được những mục đích cao cả hơn.

2. Khi một con vịt bị xa rời khỏi đội hình thì nó sẽ cảm thấy bị đuối sức vì phải tự lực nên nó lại phải cố gắng bay vào trong đội hình để nương tựa vào hấp lực của những con vịt bay trước.
Nếu chúng ta biết siết chặt hàng ngũ, không xa rời đoàn thể hay cộng đồng thì sẽ có lợi lớn.

3. Riêng con vịt bay đầu đàn là không được hưởng hấp lực của bạn đồng hành nên nó rất chóng mỏi mệt. Khi nó mệt thì nó sẽ bay xuống nương vào đội hình và sẽ có con vịt khoẻ mạnh khác bay vào vị trí dẫn đầu. Cứ như vậy, thay đổi trong suốt ngày bay.
Trong cộng đồng con người cũng vậy, vai trò lãnh đạo luôn luôn đuợc thay đổi tùy theo tình thế, theo tinh thần dân chủ.

4. Trong khi bay, chúng thường lên tiếng kêu quác quác để thúc dục nhau bay theo kịp một tốc độ.
Trong các đoàn thể, người ta phải biết nhắc nhở nhau để giữ vững tinh thần hay thắt chặt tình đồng đội. Trong quân ngũ, các quân nhân thường lên tiếng đếm hoặc hát để tất cả đoàn đi theo nhịp quân hành.

5. Khi một con vịt bị đau hay bị bắn trọng thương phải rời khỏi đội hình thì sẽ có hai con vịt đồng hành rời theo để nâng đỡ và bảo vệ. Hai con đó ở bên cạnh con vịt yếu kém cho đến khi tự bay đuợc hoăc bị rớt chết thì chúng mới bỏ bay theo đoàn vịt khác.
Chúng ta hãy suy gẫm tới tình đồng loại và những quy luật của đàn vịt trời mà đối xử với nhau trong cùng một cộng đồng hay đoàn thể.

TIẾNG VANG

Hai cha con nọ đang đi men theo triền núi. Bỗng người con trai nhỏ trượt chân và ngã, em la lớn lên “Ối chao!”. Em lấy làm ngạc nhiên khi thấy ở miền núi xa có tiếng ai nhái lại “Ối chao!”.

Em tò mò la lên “Ngươi là ai?” thì em nhận lại tiếng nhái lại “Ngươi là ai?” Tức giận quá, em quát lên: “Quân đốn mạt!” thì em lại nghe tiếng nhái lại: “Quân đốn mạt!”.
Em nhìn người cha và hỏi “Thế là thế nào hở cha?”

Người cha mỉm cười và nói: “Này con hãy xem đây”.
Nói rồi, ông nói lớn lên: “Anh hay quá!” thì nghe tiếng trả lời “Anh hay quá!”. Rồi ông lại la lên: “Anh tuyệt vời quá!” thì cũng nghe tiếng trả lời “Anh tuyệt vời quá! ”

Người con ngạc nhiên nhưng cũng vẫn chưa hiểu. Người cha ôn tồn giảng : “Đó là tiếng vang con ạ! Khi có những khoảng trống rộng rãi như ta có trước mặt đây thì các tiếng động lớn hay tiếng nói lớn nó sẽ dội lại như vậy.
Con nói những lời tức giận thì nó sẽ dội lại những lời tức giận, cha nói những lời đẹp đẽ thì nó sẽ dội lại những lời đẹp đẽ!

Ở đời cũng vậy! đời là sự dội lại của các hành động của ta. Khi tâm ta có lòng từ bi thì chúng ta sẽ nhận lại sự yêu thương. Khi ta hành động những điều xấu thì nỗi bất hạnh sẽ lại xảy đến cho chúng ta.”


TUY XA MÀ GẦN

Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng:
“Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải hét thật to vào mặt nhau ?”
Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời:
“Bởi vì người ta mất bình tĩnh, mất tự chủ!”

Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, ngài bảo:
“Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe ?”
Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài lòng.

Sau cùng ông bảo:
“Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to. Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy.”

Ngưng một chút, ngài lại hỏi:
“Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau. Khoảng cách giữa họ rất nhỏ…”
Rồi ngài lại tiếp tục:
“Khi hai người ấy đã yêu nhau thật đậm đà thì họ không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế thôi! Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì, muốn gì ..”

Ngài kết luân:
“Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề. Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau… Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về !”

TẠM THỜI

Một vị thầy tâm linh nổi tiếng đến trước cửa lâu đài của vị vua nọ. Vì Thầy nổi tiếng rồi nên các người lính canh không ai chặn ông lại khi ông đi vào và tiến thẳng đến trước mặt nhà vua đang ngồi trên ngai vàng.
- Ông muốn gì? - nhà vua hỏi.
- Tôi muốn có một chỗ để ngủ trong cái quán trọ này, ông ta đáp.
- Nhưng đây không phải là quán trọ, đây là tòa lâu đài của ta, Vua trả lời.
- Xin hỏi bệ hạ rằng ai là sở hữu tòa lâu đài này trước bệ hạ?
- Vua cha ta, Ngài đã chết rồi.
- Và ai là sở hữu trước cha của bệ hạ?
- Ông nội của ta, Ngài cũng đã chết.
- Và cái chỗ này, nơi mà người ta sống một thời gian ngắn rồi dọn đi. Như vậy thì nó không phải là một quán trọ mà bệ hạ đang ở đó hay sao?
° ° °
Sớm hay muộn gì tất cả chúng ta đều phải dọn đi, kể cả đời này và nhiều đời sau nữa! Không có gì trong cuộc đời này là thường hằng, mọi thứ trên đời này đều vô thường.

AN HƯỞNG CUỘC ĐỜI

Ngày xưa, có vị Hoàng Đế nọ muốn ban trọng ân cho một người cận thần. Nhà vua phán: "Ngươi có công lao rất lớn với ta. Kể từ cổng thành trở đi, ngươi phóng ngựa đi tới nơi nào ngươi dừng lại thì khoảng đất đó ta sẽ ban cho ngươi". Viên cận thần nhảy lên ngựa phóng đi, ra sức phóng ngựa để có được càng nhiều đất càng tốt. Người đó đi suốt ngày đêm, khi mệt và đói cũng không dám ngừng nghỉ vì muốn có nhiều đất. Tới một ngày kia, sức khoẻ kiệt quệ vì đói và mệt, hắn lả đi gần chết ở trong rừng.
Hắn lẩm bẩm : "Tại sao ta tham lam quá độ vậy, ta tận sức để có được nhiều đất đai. Bây giờ thì gần chết rồi ta chỉ mong có được một thước đất để được chôn cất mà thôi!"

Hàng ngày, chúng ta gắng sức làm việc để mong có tiền tài, danh vọng và quyền thế. Chúng ta tận sức tới mức xao lãng sức khoẻ, đôi khi quên cả cuộc sống với gia đình, quên cả những cảnh đẹp thiên nhiên. Hãy sống tỉnh thức, an hưởng cái đẹp của thiên nhiên, tìm ra lẽ sống của cuộc đời.


sưu tầm của những người chuyên sưu tầm

bmwcz1
09-07-13, 05:56
con cám ơn chú văn hoài đã sưu tầm được nhiều câu chuyện rất hay và có ý nghĩa cho mọi người .

TuHepLuong
01-08-13, 23:25
Mời các bạn thưởng thức nhạc khúc Bây Giờ Tháng Mấy - do TCP-Guitar Vô Thường trình tấu.

1l0CAYbzCAc

hongai72@yahoo.com
02-08-13, 09:23
Rất cám ơn anh TuHepLuong về khúc nhạc thật tuyệt vời.

vanhoai
02-08-13, 14:52
Cảm ơn chú Tư
Đúng, Hạnh phúc không phải là đạt được tiền tài và danh vọng mà chính là khi ta đạt được sự tĩnh lặng nơi tâm hồn.

http://huyenkhonglyso.com/attachment.php?attachmentid=739&stc=1&d=1375429691


http://huyenkhonglyso.com/attachment.php?attachmentid=742&stc=1&d=1375429742


http://huyenkhonglyso.com/attachment.php?attachmentid=740&stc=1&d=1375429691

http://huyenkhonglyso.com/attachment.php?attachmentid=743&stc=1&d=1375429742


http://huyenkhonglyso.com/attachment.php?attachmentid=741&stc=1&d=1375429691

de vuong
02-08-13, 15:07
BA ĐIỀU ƯỚC
Một nhân viên bán hàng, một thư ký hành chính và một sếp quản lý cùng đi ăn trưa với nhau, họ bắt được một cây đèn cổ. Họ xoa tay vào đèn và thần đèn hiện lên. Thần đèn bảo: “Ta cho các con mỗi đứa một điều ước”.
Tôi trước! Tôi trước! – Cô thư ký hành chính nhanh nhảu nói: Tôi muốn được ở Bahamas lái canô và quên hết sự đời. Vút. Cô thư ký biến mất.
Tôi! Tôi! anh nhân viên bán hàng nói: Tôi muốn ở Hawaii nằm dài trên bãi biển có nhân viên massage riêng, nguồn cung cấp Pina Coladas vô tận và với người tình trăm năm. Vút. Anh nhân viên bán hàng biến mất.
Ok tới lượt anh. Thần đèn nói với ông quản lý. Ông quản lý nói: tôi muốn hai đứa ấy có mặt ở văn phòng làm việc ngay sau bữa trưa.

Bài học xương máu: luôn luôn để sếp phát biểu trước.


Sưu tầm

TuHepLuong
14-08-13, 19:57
Bạn cảm thấy bạn có đầy đủ hạnh phúc chưa? Cho dù câu trả lời như thế nào đi nữa, xin mời các bạn cùng xem cái video clip này.

Gc4HGQHgeFE