PDA

View Full Version : Bói Chén chứ không phải Cầu Cơ



hoachithanh
17-10-12, 09:01
Bói Chén và Cầu Cơ là hai hình thức giống nhau, nhưng về mức độ khác nhau. Em xin mở bài này nhằm chia sẻ nghiệm chứng về cõi vô hình mà em đã từng trải nghiệm.

Em phân biệt hai hình thức trên vì có 2 mức độ khác nhau.
Về cầu cơ, đã có một Đạọ phái ra đời tại Việt nam xuất phát từ đây, mặc dù giáo dân khiêm tốn so với các đạo khác trên thế giới, nhưng đã được Quốc tế công nhận (Đạo giáo Cao Đài). Em nói vậy để nói đến tính nghiêm túc của vấn đề.

Trong thực tế thì, các bạn trẻ hay đem cơ (một mảnh ván thiên) ra nghĩa địa để chơi, vô cùng nguy hiểm. Vì bất cứ một người âm nào cũng có thể nhập bạt mạng (thậm chí họ tranh nhau dễ gây hậu quả cho người chơi).

Còn bói chén, lại ở một vị trí khác, đó là những người chơi (dùng cái ly, chén, tách hay đồng xu) ở ngay trong nhà mình, chỉ có người thân của gia đình mình mới được vào nhà, do trong nhà đã có Thổ thần, Thổ địa, Ông Táo, Thần linh mà mình thờ trên bàn thờ gia tiên không cho những người âm ở bên ngoài vào nhà. Chính vì vậy mà khi cúng Thị thực, ta phải cúng ngoài sân, mở cổng, và mời thì họ mới vào được.

Vì vậy khi chơi bói chén trong nhà của mình, là sự an toàn toàn tuyệt đối cho chúng ta.

Hôm nay tình cờ tìm thấy khu vực này em mạnh dạn xin Ban quản trị cho mở bài để trao đổi giúp chúng ta có thêm một cánh cửa tiếp xúc với cõi giới bên kia, để có cái nhìn đúng và đỡ hoang mang lo sợ mỗi khi chúng ta nhắc đến chuyện ma quỷ hay hù dọa người đời, qua chính nghiệm chứng của đời em khi em được tiếp xúc với cha em qua phương thức này...

Hình ảnh minh họa cho Bói Chén (http://s100.photobucket.com/albums/m25/sonpsychic/Tam%20Linh/?action=view&current=cauco_flv.mp4)

Trong minh họa trên, những người chơi chưa có kinh nghiệm (Học sinh đi thi), và cuộc chơi hầu như không thành công...

hoachithanh
25-10-12, 10:42
Em đã dùng phương thức này để trò chuyện với vong linh của cha em sau 9 ngày cha em mất. Ông nói trước chỉ nói chuyện được 100 ngày sau đó sẽ không nói chuyện được nữa. Trong ba tháng này em đã học được nhiều chuyện từ cha em. Mặc dù lúc sống cha em là một Đảng viên Cộng sản từ năm 1939. Tinh thần em hoàn toàn mất hết cảm cái cảm giác sa vào hố đen khi nghe tin ba mất (sự suy sụp và nỗi đau cùng cực đầu đời, khi có người thân yêu ra đi rất đi). Vẫn như thấy cha em vẫn còn sống và bên cạnh em với một hình thức mới lạ mà em dần phải quen... Trong ba tháng này, bạn bè em đã tìm đến em rất nhiều để hỏi về chuyện cá nhân. Và em đã trải qua rất nhiều chuyện thú vị với phương thức trò chuyện lạ lẫm này. Sau này, em dần hiểu rõ âm cảnh nơi em đang sống (Trong Đại Nội, Huế), và có thể nói rất nhiều điều thú vị và mới lạ... mà một con người hết sức bình thường như em cảm nhận được...

Thế giới quan của em đã thay đổi 180 độ (từ tin và theo chủ nghĩa duy vât, đã sụp đổ và niềm tin vào một chân lý khác ngày càng mãnh liệt hơn) sau cuộc trò truyện lịch sử trong đời em. Em cầu xin cha em trước khi vĩnh viến không còn được trò chuyện với cha em nữa một câu khuyên cuối cùng, Cha em chỉ nói một lời ngắn gọn với 5 diều rõ ràng: "Thương vợ, thương con, bỏ tính nóng nảy, ăn chay, niệm Phật".

Em có thằng em ruột, là thương binh tại chiến trường Tây Nam năm 1979. Bị cụt mất một bàn chân. Uống rượu như hũ nút, mỗi lần say là về quậy gia đình, đánh vợ, gây sự với cha mẹ... gia đình tìm mọi cách mà cũng vẫn không bỏ được. Xin bùa, mồ hôi ngựa...đủ kiểu.

Em có hỏi ba em nguyên nhân. Ba em nói nó trước kia (Kiếp trước) nó làm chủ một quán rượu ở Móng cái, chuyên chặt chân gà và vịt cho khách nhậu. Nên kiếp này phải chịu cảnh vậy. Mất chân, uống bao giờ cho đủ số đã bán ra ở kiếp trước thì thôi. Tận bây giờ, nó vẫn chưa bỏ được rượu... Có lẽ nó phải uống hết kiếp này rồi sang cả kiếp sau nữa chắc mới hết số lượng nó đã bán.

hoachithanh
25-10-12, 10:47
Trong bói chén thì người ta dùng một bàn chữ cái kích thước A3, kẻ đầy đủ 24 các chữ cái phiên âm tiếng việt, có cả dấu như a, â, ă, e,ê...và 5 dấu tiếng Việt, hai chữ "có, không"... Dùng photoshop, hay corel để làm, in ra và dán lên tấm bìa cứng. Sau đó dùng cái cốc sứ uống nước, hay cái ly thủy tinh nhỏ,...Đặt úp lên bản giấy rồi một nam và nữ đặt ngón tay trỏ đặt nhẹ lên đáy chén và cùng đọc thầm (in ra để hai người cùng đọc một lúc) một bài cầu nguyện gì đó mà bác tự nghĩ ra với tấm lòng chân thực nhất, mong muốn gặp lại tổ tiên hay những người thân trong nhà. Cả hai người cùng đọc thầm trong lòng. Một lúc sau nếu có người nhà lên, các bác sẽ thấy cái ly cựa khẽ và hai bác sẽ tự thấy cái ly chuyển động. Lúc này tay hai người phải di chuyển theo. Lúc đầu chưa quen, cái ly hay cái cốc sẽ là một trở ngại lớn vì trọng lượng quá nặng. Và em đã thử nhiều thứ và thấy có một cái nhẹ nhàng nhất là đồng trinh hay đồng tiền kim loại. Sau khi dùng thì cất lên bàn thờ. Lúc này các bác có thể hỏi đủ thứ và nhận được những câu trả lời. Và tất nhiên sẽ có những câu trả lời đúng và sai, tùy theo loại câu hỏi. Theo kinh nghiệm của em, tất cả các câu hỏi của các bác sẽ được trả lời, vì người Âm rất thích giao lưu với chúng ta. Nhưng nếu các câu hỏi nghiêm túc sẽ được trả lời nghiêm túc. Còn các câu hỏi vụ lợi sẽ được trả lời nhưng hoàn toàn trật lấc.

http://i30.servimg.com/u/f30/11/70/80/38/boi_ch10.jpg