PDA

View Full Version : Mỗi ngày 1 câu chuyện hay và ý nghĩa



Huyentrung
19-12-12, 09:15
Em là người mê truyện ngắn. Truyện dài cũng hay nhưng mà thường thì em không có nhiều thời gian để đọc truyện dài. Hôm nay em mở 1 topic để chia sẻ với mọi người những câu chuyện ý nghĩa mà em đã đọc qua.
http://t0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcROnJ1VOIGQhBLu37BOTIDuwG4Fu-ZLAbPWufkLvzZYsaBFb6R1

Anh một chàng sinh viên nghèo. Làm thêm vất vả để kiếm thêm tiền trang trải học phí. Em tiểu thư cành vàng lá ngọc con nhà giàu có khá giả, gia đình có tới mấy osin. Lần đầu tiên về quê đến cây tỏi tây và cây hành em cũng không phân biệt được

Anh gặp em lần đầu tiên trong ngày khai giảng. Em đứng đó vui cười với đám bạn, mải mê làm đổ cốc coca lên váy trắng. Ngượng ngùng anh đưa em áo khoác che ...vết loang. Giây phút ấy em mãi không quên anh.

Bốn năm học đại học, em muốn giúp anh nhiều lắm, muốn cuộc sống anh đỡ vất vả vì phải vừa học vừa làm. Đưa tiền anh đâu có nhận, anh nói anh không làm được cho em thì thôi...

Tốt nghiệp, đáng lẽ chia tay, chỉ là tình yêu thời đại học thôi mà. Nhưng em đã quyết định theo anh. Gia đình em phản đối quyết liệt, nhưng em vẫn chọn cho mình người đàn ông của cả cuộc đời

Nên vợ nên chồng, về quê sống trong căn nhà tồi tàn của anh. Rồi em mang thai, nhiều khi trái gió trở trời người đau ê ẩm. Anh thương em, đông cũng như hè đi làm kiếm thêm tiền nuôi vợ

Thế rồi trong một tai nạn xe, anh liệt đôi chân. Nằm một chỗ ở nhà, tất cả mọi việc đều trông cậy vào em. Bố mẹ em thương đến đón em về nhưng em từ chối. Chữa bệnh cho anh em bán hết mọi thứ trong nhà, cuối cùng cũng hết. Bố mẹ em thấy con khổ lại cho tiền.

Cứ thế cuộc sống nghèo ở một vùng quê, em làm giáo viên, anh nằm nhà viết sách. Em đã trút bỏ hình ảnh lá ngọc cành vàng năm nào để trở thành người vợ đảm. Đi chợ mặc cả, quần áo bình thường, cân đo đong đếm còn tốt hơn những người phụ nữ khác

Bác sĩ bảo chồng bà không còn đi được nữa, nhưng em không tin, hàng ngày vẫn bóp chân cho anh , hi vọng một phép màu sẽ đến. Ngày ấy em nghe có một bác sĩ châm cứu giỏi. Em đèo xe 50km đưa anh đi châm cứu hai ngày một lần không kể ngày nắng ngày mưa ngày lạnh ngày nóng

Anh nhìn em khóc: Nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em nữa, em quá khổ vì anh

Một năm sau phép màu đến thật, chân anh hồi phục cũng là lúc anh nhận được giải thưởng quốc tế từ những cuốn sách anh viết. Không ai nghĩ sẽ có ngày hôm nay

Rồi họ mời sang Pháp thuyết trình ba năm, anh do dự, em nói: phải đi, cơ hội không đến hai lần.

Nhìn lại quãng đời, em đâu còn trẻ đẹp như xưa...Chồng, con, vất vả, thân hình gầy gò ốm yếu. Pháp là đất nước của tình yêu, nhiều người nói anh đi sẽ không trở lại. Em chỉ mỉm cười đáp lại: em và anh đã trải qua bao nhiêu sóng gió, vì một việc thế này em ko sợ mất anh.

Ba năm sau anh về, không báo trước, muốn dành cho em một sự bất ngờ. Nhưng vừa xuống xe anh đã thấy em đứng đó. Anh hỏi sao biết anh về mà ra đón, em trả lời: Em chờ ở đây mỗi ngày, chỉ cần là xe từ sân bay về là em không bỏ qua chuyến nào.

Anh chỉ khóc mà nói: nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em, tình yêu của em làm anh đau lắm đau lắm, tình yêu của em quá nhiều khổ đau...

Em đáp trả lời anh: tình yêu luôn luôn là khổ đau cay đắng. Tình yêu như một bông hoa sen, hoa sen đẹp nhưng nó có cái nhụy sen, hạt sen rất đắng. Nếu còn có kiếp sau, em sẽ vẫn muốn được yêu anh.♥♥♥

Huyentrung
10-01-13, 11:38
[SAO EM KHÔNG KHÓC KHI MẸ MẤT?]

" Sao em không khóc khi mẹ em mất? " - Câu hỏi này luôn hiện diện trong đầu tôi khi tôi tìm thấy bức ảnh này trên Google.
Tôi cảm thấy rất ghét cậu bé này, cậu bé quá nhỏ nên chưa hiểu gì? Hay không có tình thương dành cho mẹ?
Và một ngày gần đây tình cờ đọc qua 1 trang báo xã hội với tựa đề: " Em Không Khóc ", tôi mới thực sự hiểu câu chuyện về cậu bé này:

- "Mẹ con thường nói: Mẹ bệnh nhưng Mẹ vẫn đi làm là để có tiền cho con đi học, con phải ngoan, cố gắng học và nghe lời Mẹ, Tết này, Mẹ hứa dù bận thì Mẹ cũng sẽ đưa con về ngoại chơi, ở trường, bạn bè có ghẹo chọc hay bất cứ chuyện gì đi nữa con phải mạnh mẽ và không được khóc..."
Như thường lệ, ngày ấy Mẹ đi làm " Mẹ đi hái bắp hay nhổ đậu gì đó" con cũng không biết nữa!
Trời đã tối rồi mà Mẹ vẫn chưa về, con ngồi trước nhà chờ Mẹ, con đói lắm!, khoảng 7h..mấy..tối người ta đưa Mẹ về, nhưng sao mẹ nằm yên không nói gì hết, con gọi nhưng Mẹ cũng chẳng trả lời, 1 người hàng xóm gần nhà ôm con vào lòng, khóc. Cô ấy cầm 1 chiếc bánh mì đã nguội mà không ngừng khóc, mọi người xung quanh tranh nhau nói và con đã nghe:
" Con nhỏ này nè, trưa mà nó cũng ráng ở lại làm không chịu về! Không ăn uống gì hết! Sáng đi làm người ta có phát cho nó 1 ổ bánh mì mà nó cũng không chịu ăn, nó nói là để chiều nó đem về cho con nó, nó làm chăm lắm, nhưng lúc xế đang làm nó nói là nó mệt vào nghỉ, chưa đầy 10 phút sau thì nó ôm tim lăn lộn, mọi người cố quạt, đổ nước chanh nhưng lát sau thì nó cũng..."
Con ngơ ngác nhìn sang chiếc bánh mì trên tay dì hàng xóm rồi con lại nhìn sang Mẹ; Con nhìn Mẹ nhưng con không khóc! vì con biết: "Mẹ muốn con không khóc, Mẹ muốn con thật mạnh mẽ" - con nhớ lời Mẹ nên con không khóc..Nếu con khóc thì 1 ngày nào đó con sẽ quên đi Mẹ!
Nhưng nếu con không khóc, con sẽ luôn và luôn nhớ là chưa bao giờ khóc vì Mẹ, thì con sẽ luôn nhớ về Mẹ, nhớ về lời dạy của Mẹ, nhớ về chiếc bánh mì Mẹ nhịn để cho con, nhớ về lời Mẹ hứa tết này đưa con về ngoại ..."
http://sphotos-d.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-prn1/s480x480/19984_495216650517400_163380885_n.jpg

Huyentrung
19-01-13, 16:12
♥ Sao nến của con bị tắt ?

Một người đàn ông có một cô con gái nhỏ. Tất cả tình yêu thương của mình ông ấy đều dành cho con. Ông ấy sống vì con và đứa con gái duy nhất chính là cuộc sống của ông ấy.

Khi cô bé bị bệnh, một căn bệnh nan y, ông ấy đã đi tìm, ở tất cả những nơi mà ông biết, những bác sĩ tốt nhất để nhờ chữa bệnh cho con. Nhưng tiếc thay, những cố gắng bằng tất cả sức lực và tình yêu thương của ông không được đền đáp, cô bé đã không thể qua khỏi. Mất con, người cha hoàn toàn suy sụp. Ông trở thành một kẻ ẩn dật, tự nhốt mình trong nhà, xa lánh tất cả bạn bè và người thân, khước từ mọi cố gắng động viên an ủi ông của họ. Cho đến một đêm, ông đã có một giấc mơ…

Ông thấy mình ở trên Thiên đường, được tận mắt chứng kiến một cuộc hội ngộ của các thiên thần nhỏ. Mỗi thiên thần nhỏ, trong bộ áo choàng màu trắng, cầm trên tay một ngọn nến được đốt cháy, diễu hành thành hàng và ông thấy họ cứ đi tới đi tới, dường như là vô tận. Ông chăm chú vào một thiên thần nhỏ khi thấy ngọn nến trên tay cô ấy không sáng. Rồi ông kinh ngạc nhận ra đó chính là đứa con gái nhỏ của ông. Vội vã đi về phía cô bé, trong khi đám rước vẫn tiếp tục đi tới, ông đã ôm được con gái trong tay, vuốt ve thân hình mỏng mảnh của cô bé và hỏi: “Tại sao vậy, con gái yêu, tại sao ngọn nến của con lại không sáng?”. “Thưa cha, chúng thường xuyên được châm lại lửa, nhưng rồi lại bị nước mắt của cha dập tắt”.

Người cha tỉnh giấc. Nhưng ông nhớ như in những gì đã diễn ra trong giấc mơ, và ông hiểu ông cần làm gì. Từ giờ phút đó, ông không còn là một kẻ ẩn dật nữa. Ông hòa mình trong cuộc sống giữa mọi người một cách vui vẻ, bên những người bạn xưa và những người họ hàng thân thích. Ông không muốn ánh lửa ngọn nến trên tay đứa con gái yêu thương của mình – một thiên thần bé nhỏ nơi Thiên đường – lại bị tắt vì nước mắt của ông nữa.

Tình yêu không bao giờ mất đi, kể cả khi bị chia ly bởi sự sống và cái chết. Những vui, buồn, việc hay, điều dở của một người sẽ luôn là một phần tác động đến người mà họ yêu thương, cho dù người đó không còn tồn tại trên trái đất này…

Huyentrung
21-01-13, 15:08
Một câu chuyện đáng đọc
Ngày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng dều khen ngợi.

Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp. Ông không mấy khi khen ngợi ai, cũng không bao giờ đề cập đến thời gian của khóa học. Ông nói, một học trò chỉ có thể thành công khi ông hài lòng với kỹ năng và hiểu biết của người đó. Ông truyền cho học trò những phương pháp đánh giá, ước định của ông, và chúng cũng độc đáo như những tác phẩm của ông vậy. Ông không bao giờ thổi phồng tầm quan trọng của những bức tranh hay sự nổi tiếng, mà ông luôn nhấn mạnh đến cách xử sự, thái độ với cuộc sống của học trò.

Trong một số lượng lớn học trò, Rajeev là một người có tài nhất, chăm chỉ, sáng tạo,nên anh ta tiếp thu nhanh hơn nhiều so với các bạn đồng môn. Ông Ranga rất hài lòng về Rajeev.

Một ngày kia, sau bao nhiêu cố gắng, Rajeev được ông Ranga gọi đến và bảo:

- Ta rất tự hào về những tiến bộ mà con đã đạt được. Bây giờ là thời điểm con làm bài thi cuối cùng trước khi ta công nhận con thực sự là một họa sĩ tài năng. Ta muốn con vẽ một bức tranh mà ai cũng phải thấy đẹp, phải khen ngợi.

Rajeev làm việc ngày đêm, trong rất nhiều ngày và đem đến trình thầy Ranga một bức tranh tuyệt diệu. Thầy Ranga xem qua rồi bảo:

- Con hãy đem bức tranh này ra đặt ở quảng trường chính, để tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng. Hãy viết bên dưới bức tranh là tác giả sẽ rất biết ơn nếu bất kỳ ai có thể chỉ ra bất kỳ sơ suất nào trên bức tranh và đánh một dấu X vào chỗ lỗi đó.

Rajeev làm theo lời thầy: đặt bức tranh ở quảng trường lớn với một thông điệp đề nghị mọi người chỉ ra những sơ suất.

Sau hai ngày, Ranga đề nghị Rajeev lấy bức tranh về. Rajeev rất thất vọng khi bức tranh của mình đầy dấu X. Nhưng Ranga tỏ ra bình tĩnh và khuyên Rajeev đừng thất vọng, cố gắng lần nữa. Rajeev vẽ một kiệt tác khác, nhưng thầy Ranga bảo phải thay đổi thông điệp dưới bức tranh. Thầy Ranga nói phải để màu vẽ và bút ngay cạnh bức tranh ở quảng trường và đề nghị mọi người tìm những chỗ sai trong bức tranh và sửa chúng lại bằng những dụng cụ để vẽ ấy.

Hai ngày sau, khi lấy tranh về, Rajeev rất vui mừng khi thấy bức tranh không bị sửa gì hết và tự tin đem đến chỗ Ranga. Ranga nói:

- Con đã thành công vào ngày hôm nay. Bởi vì nếu chỉ thành thạo về mỹ thuật thôi thì chưa đủ, mà con còn phải biết rằng con người bao giờ cũng đánh giá bừa bãi ngay khi có cơ hội đầu tiên, cho dù họ chẳng biết gì về điều đó cả. Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng. Con người thích đánh giá người khác mà không nghĩ đến trách nhiệm hay nghiêm túc gì cả. Mọi người đánh những dấu X lên bức tranh đầu tiên của con vì họ không có trách nhiệm gì mà lại cho đó là việc không cần động não. Nhưng khi con đề nghị họ sửa những sơ suất thì không ai làm nữa, vì họ sợ bộc lộ hiểu biết - những thứ mà họ có thể không có. Nên họ quyết định tránh đi là hơn. Cho nên, những thứ mà con phải vất vả để làm ra được, đừng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi đánh giá của người khác. Hãy tự đánh giá mình. Và tất nhiên, cũng đừng bao giờ đánh giá người khác quá dễ dàng.