PDA

View Full Version : Mua vui cũng được 1 vài trống canh



Ducminh
13-10-09, 15:34
Chuyện trước miếu Quan Âm...


"...Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ...Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng...". Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh. Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà. Phật dừng lại, hỏi nhện:

"Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"
Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"
Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.
Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.
Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"

Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"
Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."
Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"
Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."
Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"
Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.
Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.
Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"
Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.
Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.
Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"
Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...
Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?

"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.

Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.
Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.

Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.

Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.

Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.
Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?

Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.

Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, trước miếu Quan Âm...

Ducminh
13-10-09, 15:39
Hạc giấy

--------------------------------------------------------------------------------
Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao ân tình.Tôi biết có một chàng trai gấp 1000 con hạc giấy tặng người anh yêu.Mặc dù lúc đó anh chỉ là một anh nhân viên quèn trong công ty ,tương lai chẳng có vẻ gì tươi sáng nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau.Rồi có một hôm người yêu của anh nói nàng sẽ đi nước ngoài,sẽ không bao giờ gặp anh nữa.Nàng lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trỏ thành dĩ vãng.Hãy để nó ngủ yên trong ký ức mỗi người.
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát.Anh lao vào công việc quên cả ngày đêm,cuối cùng anh đã thành lập công ty của riêng mình.Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều trước đây vì thiếu nó mà người yêu bỏ rơi anh,nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những ngày tháng xưa cũ.
Một ngày mưa tầm tã,trong lúc lái xe,chàng trai tình cờ thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên phố.Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa cơn mưa gió.Chàng trai nhận ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa.Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại.Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh.Anh muốn họ thấy rằng anh không còn như xưa,rằng bây giờ anh đã có công ty riêng,có xe hơi sang trọng...Vâng,chính anh,chính người mà trước đây con gái họ từ chối đã làm đựơc điều đó.
Đôi vợ chồng già bước lầm lũi về phía nghĩa trang.Vội vàng anh bườc ra khỏi xe và đuổi theo họ.Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình,vẫn nụ cười dịu dàng,đằm thắm nàng từng đem đến cho anh,như thể thời gian không bao giờ làm thay đổi nụ cười ấy,đang dịu dàng nhìn anh từ bừc chân dung trên bia mộ.Cạnh cô là món quà của anh,những con hạc giấy ngày nào.Đến lúc này anh mới biết một sự thật:Nàng không hề đi nước ngoài.Nàng mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi.Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc,anh sẽ còn tiến xa trên bước đường công danh.Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình.Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng,để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa,anh có thể đem chúng về bầu bạn.
Chàng trai bật khóc...

Ducminh
13-10-09, 15:39
Những vòng tròn

--------------------------------------------------------------------------------
Nhớ hồi tôi khoảng 15 tuổi,ônh nội dẫn tôi đến bên ao cá và bảo tôi ném hòn đá xuống ao.Ông bảo tôi quan sát những vòng tròn trên mặt nước được tạo ra bởi viên đá vừa ném.Rồi ông nói:"cháu hình dung mình như hòn đá kia,trong đời cháu cũng tạo ra những vòng tròn xao động và chúng ảnh hưởng đến tất cả mọi người xung quanh".
Và ông tiếp tục:"Nên nhớ rằng cháu là người chịu trách nhiệm về những gì mình đặt trong vòng tròn đó và nó sẽ lan tỏa đụng nhiều vòng tròn khác.Vì vậy,hãy sống sao cho những điều tốt đẹp mà vòng tròn của cháu tạo nên,được gửi đi như một thông điệp của hòa bình và nhâ ái đến khắp mọi người.Ngược lại,những xao động được sinh ra từ sự giận dữ hoặc ganh tỵ chắc chắn sẽ lan tỏa và ảnh hưởng đến những vòng tròn khác.Do đó ,cháu phải ý thức được trách nhiệm của mình với tất cả những điều trên."
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi nhận rằng:sự an bình nội tại hay sự bất an trong mỗi con người đều chảy ra thế giới này.Vì thế,sẽ không thể tạo lập một thế giới hòa bình một khi chúng ta đang còn vướng bận bởi những xung đột nội tại,hận thù,hồ nghi hay giận dữ bên trong,dãu những xúc cảm hay ý nghĩ đó có được nói ra hay không.
Mọi khuấy động xung quanh những vòng tròn diễn ra trong mỗi người chúng ta đều tràn ra thế giới rộng lớn này,hoặc để tô điểm vẻ đẹp cho cuộc sống hoặc mang lại khó chịu cho những vòng tròn khác.

========================================

GIAI ĐỌAN ĐẸP NHẤT CỦA CUỘC ĐỜI


Một chàng trai sắp bước sang tuổi 30 nhưng luôn lo lắng về tương lai của mình .Anh luôn tự hỏi giai đọan đẹp nhất của cuộc đời mình đang ở phía trước hay những năm tháng anh đã trải qua.Thói quen hằng ngày của anh ta là đến phòng tập thể dục trước khi đến sở làm .Một buổi sáng,anh chú ý đến một ông lão đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ cường tráng và lạc quan .Anh làm quen và hai người nói chuyện với nhau về những kinh nghiệm trong cuộc sống .Cuối cùng chàng trai hỏi:"Đâu là giai đọan đẹp nhất của cuộc đời ông" .Không chút lưỡng lự ông lão đáp:" Khi tôi còn là một đứa bé'tôi được chăm sóc,nuôi dưỡng bởi cha mẹ,đó là giai đọan đẹp nhất của cuộc đời tôi.Khi tôi đến trường học những kiến thức của thầy cô,bạn bè.Đó là giai đọan đẹp nhất của cuộc đời tôi-Khi tôi nhận được việc làm đầu tiên được gánh vác trách nhiệm và được trả lương bởi những nỗ lực của mình .Đó là giai đọan đẹp nhất của cuộc đời tôi-Khi tôi gặp vợ tôi,chúng tôi yêu nhau,cùng nhau xây dựng gia đình .Đó là giai đọan đẹp nhất của cuộc đời tôi-Khi tôi là một người cha'nhìn những đứa con của mình lớn lên .Đó là giai đọan đẹp nhất của cuộc đời tôi-Và bây giờ tôi đã 79 tuổi.Tôi có sức khỏe.Tôi cảm thấy hạnh phúc và tôi đang yêu vợ tôi như lần đầu chúng tôi gặp nhau .Đó là giai đọan đẹp nhất của cuộc đời tôi ."
Mỗi giai đọan của cuộc đời đều là những giai đọan đẹp nhất nếu chúng ta biết trân trọng và sống hết mình,đừng để thời gian trôi qua một cách vô ích

Ducminh
13-10-09, 15:46
Hai mươi đô la

--------------------------------------------------------------------------------
Một nhà diễn thuyết nổi tiếng đã bắt đầu buổi nói chuyện của mình bằng cách đưa ra tờ giấy bạc trị giá 20 đô la. Trong gian phòng có 200 khán giả, anh ta cất tiếng hỏi: "Ai muốn có tờ 20 đô la này?".
Những bàn tay bắt đầu giơ lên. Anh ta nói tiếp: "Tôi sẽ đưa tờ 20 đô la cho bạn - nhưng điều đầu tiên, hãy để tôi làm việc này!"
Anh ta vò nhàu tờ 20 đô la. Sau đó, anh ta lại hỏi: ""Còn ai muốn tờ bạc này không?". Vẫn có những bàn tay đưa lên.
"Ồ, vâng, nó sẽ như thế nào nếu tôi làm thế này?" - nói rồi anh ta quẳng nó xuống sàn và giẫm giày lên. Sau đó, anh ta nhặt tờ bạc lên, bây giờ trông nó đã nhàu nát và dơ bẩn. "Nào, ai còn muốn có tờ bạc này nữa?". Vẫn còn những bàn tay đưa lên
"Những người bạn của tôi, tất cả các bạn phải học một bài học rất giá trị. Không có nghĩa gì đối với những việc tôi làm với đồng tiền, bạn vẫn muốn có nó bởi vì nó không giảm giá trị. Nó vẫn có giá trị là 20 đô la. Nhiều lần trong cuộc sống của chúng ta, bạn bị rơi ngã, bị "vò nhàu" và bị vẩn đục bởi những quyết định mà chúng ta làm và những hoàn cảnh đến với chúng ta. Chúng ta cảm thấy hình như chúng ta trở nên vô giá trị; nhưng không có nghĩa lý gì những gì đã xảy ra, bạn sẽ không bao giờ mất đi giá trị của mình. Dù thế nào đi nữa, bạn cũng là vô giá với những người yêu thương bạn. Giá trị của cuộc sống chúng ta được quyết định không phải do những gì chúng ta làm hoặc người mà chúng ta quen biết, mà bởi... chúng ta là ai.
Bạn thật đặc biệt - đừng bao giờ quên điều đó!"

Ducminh
13-10-09, 15:47
QUẲNG GÁNH LO ĐI MÀ VUI SỐNG

Người dẫn chương trình giơ cao một ly và hỏi khán giả : "Quí vị thử đóan xem ly nước này nặng bao nhiêu "
"Điều đó còn phụ thuộc vào chuyện anh cầm nó trong bao lâu chứ "
"Đúng vậy,nếu tôi cầm nó trong một phút thì không có gì đáng nói.Nhưng nếu tôi cầm nó trong một tiêng tay tôi sẽ mỏi.Còn nếu tôi cầm nó trong một ngày,quí vị sẽ phải gọi xe cấp cứu cho tôi.Cùng một khối lượng ,nếu mang nó càng lâu thì nó càng trở nên nặng nề hơn "
Trong cuộc sống cũng vậy.Nếu chúng ta cứ liên tục chịu đựng gánh nặng,nó sẽ càng trở nên trầm trọng.Không sớm thì muộn chúng ta cũng gục ngã." Điều quí vị phải làm là :đặt ly nước xuống nghỉ một lát rồi lại tiếp tục cầm nó lên "
Thỉnh thỏang chúng ta phải biết đặt gánh nặng cuộc sống xuống,nghỉ ngơi lấy sức để tiếp tục mang nó trong quãng đời tiếp theo.Khi bạn trỏ về nhà,hãy quẳng lo âu công việc ngòai cửa.Ngày mai bạn sẽ nhặt nó lên và tiếp tục mang.Còn bây giờ:giải trí và thư giãn !


===========================================


MỘT CHÚT TRONG CUỘC ĐỜI


bạn hay xem thường nhũng điều nhỏ bé trong cuộc sống? Bạn cho rằng nó chỉ là một chút không đáng quan tâm? Không đâu bạn ạ.
-Một chút những viên đá nhỏ có thể tạo thành một ngọn núi lớn
-Một chút bước chân có thể đạt đến hàng dặm
-Một chút hành động của tình yêu thương và lòng tử tế cho thế giới những nụ cười tươi tắn nhất.
-Một chút an ủi có thể làm dịu bớt những nỗi đau to lớn nhất
-Một chút ôm siết ân cần có thể làm khô đi những dòng nước mắt.
-Một chút ánh sáng từ ngọn nến có thể làm cho đêm không còn tối nữa.
-Một chút ký ức kỷ niệm có thể hữu ích cho nhiều năm sau
-Một chút khát vọng chiến thắng có thể mang đến thành công
Đó là một chút nhỏ bé có thể mang đến hạnh phúc lớn nhất cho cuộc sống của chúng tạ
Nào, bây giờ chúng mình sẽ cùng đi gặp những ai đã trao tặng cho chúng mình nhửng cái một chút đó và nói với họ rằng :
"Cảm ơn bạn vì tất cả những một chút mà bạn đã giúp đỡ cho tôi "

================================

Tình bạn

--------------------------------------------------------------------------------

Hai người bạn đi trên con đường vắng vẻ,đến một đoạn họ có môt cuộc tranh luận khá gay gắt và một người đã không kiềm chế được giơ tay tát vào mặt bạn mình,người kia đau nhưng không nói một lời,anh viết lên cát : "Hôm nay người bạn thân nhất của tôi đã tát tôi "
Họ tiếp tục đi,đến một con sông họ dừng lại và tắm ở đây,anh bạn kia chẳng may bị vọp bẻ và sắp chết đuối,may mà được người bạn cứu,khi hết hoảng sợ,anh viết lên đá:"Hôm nay người bạn thân nhất đã cứu sống tôi".
Anh bạn kia ngạc nhiên hỏi:"Tại sao khi tôi đánh anh,anh viêt lên cát,còn bâ giờ anh lại viết lên đá?"
Mỉm cười,anh đáp lại:"Khi một người bạn làm chúng ta đau,chúng ta hãy viết điều đó lên cát,gío sẽ thổi chúng đi cùng sự tha thư...Và khi có điều gì to lớn xảy ra,chúng ta nên khắc sâu nó lên đá như khắc sâu vào ký ức của trái tim,nơi không có ngọn gió nào có thể xóa nhòa được...."
Hãy học cách viết trên đá và cát....

Ducminh
13-10-09, 15:51
Cà phê....muối

--------------------------------------------------------------------------------

Họ ngồi kế nhau trong quán cà phê xinh xắn.Anh căng thẳng đền độ không biết bắt đầu câu chuyện thế nào.Cô gái cảm thấy khó chịu."Để mình về nhà còn hơn..."-cô nghĩ thầm.Bỗng nhiên chàng trai gọi bồi bàn đến và nói:"Vui lòng cho tôi thêm ít muối vào ly cà phê nhé!"Mọi người ngạc nhiên nhìn anh.Mặt đỏ bừng ngượng nghịu,nhưng rồi anh vẫn uống ly cà phê ấy.
Cô gái tò mò hỏi:
-Tại sao anh lại có sở thích lạ lùng thế?
Anh trả lời:
-Khi còn là một đứa bé,tôi sống gần biển.Lúc ấy,do thường chơi đùa trước sóng biển nên tôi có thể nếm được mùi vị của biển,cảm giác nó mặn và có vị chát.Mùi vị ly cà phê này cũng thế.Nó gợi cho tôi nghĩ về tuổi thơ của mình,về ngôi nhà bên biển và nhớ về cha mẹ tôi-người suốt đời sống ở đấy-biết bao nhiêu!
Nói đến đấy,đôi mắt anh đẫm nước mắt.
Cô gái vô cùng xúc động trước những cảm xúc chân thật tận đáy lòng chàng trai.Một người đàn ông như thế hẳn là người sống rất tình nghĩa và yêu quí,có trách nhiệm với gia đình.Cô bắt đầu kể về thời thơ ấu,gia đình,công việc...của mình.Buổi trò chuyện thật tuyệt vời và đó là một sự khởi đầu tốt đẹp.
Những lần hò hẹn sau,cô gái nhận ra chàng trai thật sự là người cô cần:anh có lòng khoan dung,trái tim nồng hậu,sự chân thành...Anh là người đàn ông tốt mà cô không thể để vuột mất.Rồi mọi việc diễn ra như một câu chuyện cổ tích có hậu:hoàng tử cưới công chúa,họ sống một đời hạnh phúc bên nhau.Và mỗi khi pha cà phê cho chồng,cô luôn thêm một ít muối theo cách anh thích.
40 năm sau...người đàn ông qua đời,dể lại cho vợ một lá thư:"Em yêu quí,hãy tha thứ cho anh,cả cuộc đời anh đã nói dối em.Nhưng chỉ một việc duy nhất:ly cà phê muối.Em còn nhớ lần hò hẹn đầu tiên của chúng mình?Lúc ấy anh đã quá lúng túng,thật ra anh chỉ muốn thêm tí đường vào ly cà phê nhưng anh đã nói nhầm thành muối...Thật khó để thay đổi lời nói nên anh đành phải uống ly cà phê ấy,nhưng anh không thể ngờ điều đó đã bắt đầu cho mối quan hệ của chúng ta.Đã nhiều lần anh định nói sự thật ấy với em nhưng anh lại sợ mất em.Bây giờ anh không còn lo lắng điều gì nữa,anh muốn cho em biết sự thật:anh không thích uống cà phê muối,mùi vị nó mới tệ làm sao...Nhưng nhờ nó mà anh đã có em,anh đã tự hứa rằng sẽ không bao giờ nói dối em bất cứ điều gì nữa,và suốt cuộc đời anh đã không vi phạm lời hứa ấy.Có em trong đời,đó là hạnh phúc nhất cuộc đời anh.Nếu có thể sống thêm một lần nữa,anh sẽ vẫn muốn được biết em và có em làm vợ,thậm chí anh có phải uống cà phê muối..."
Đôi mắt cô nhòe đi và lá thư ướt đẫm...
Một ngày có người hỏi cô:"Mùi vị của cà phê muối thế nào?"."Rất ngọt ngào bạn à"-cô trả lời

Ducminh
13-10-09, 15:52
Hạt và cây

--------------------------------------------------------------------------------

Một hạt nhỏ bé sẽ trổ thành cây.Cây sinh ra nhiều hạt hơn.Những hạt này lại trổ thành cây.Cây lại sinh ra hạt.Và cứ như thế...Vậy có bao nhiêu cây trong một hạt?
Không có cây ở trong hạt.Đập hạt ra, bạn sẽ chẳng thấy một cây nàoHạt chỉ mang mầm sống của cây,những gì tiềm ẩn để trổ thành cây.Và cây chỉ xuất hiện khi hạt được nuôi dưỡng đủ nước,đất và ánh sáng mặt trời.
Những người mà bạn gặp,những điều bạn được học,những kinh nghiệm trong đời bạn,những gì bạn lựa chọn,mỗi ngày,mỗi khỏang khắc trong cuộc đời bạn...Tất cả là những hạt giống với sức sống vô tận.Chúng đang chờ để trở thành cây,rồi thành trái;nhưng chỉ khi chúng được trồng ở đất tốt và được nuôi dưỡng.
Bạn thân mến ! không phải lúc nào bạn cũng có thể lựa hạt nào sẽ rơi xuống trong đời mình nhưng bạn hòan tòan có thể trồng nó,nuôi dưỡng nó theo cách bạn muốn.
Hãy nghĩ về điều đó.Bạn có thể thay đổi cuộc đời mình ngay từ bây giờ bằng cách quyết định sẽ trồng những hạt nào,sẽ lựa chọn những gì,Và bằng cách cung cấp những hạt giống tốt,những hạt giống bất ngờ một mảmh đất màu mỡ,đủ chất dinh dưỡng sống và phát triển.



Hạnh phúc
--------------------------------------------------------------------------------
Chúng ta thường nhủ rằng cuộc sống sau này rồi sẽ tốt hơn.Chúng ta kết hôn,có con cái,rồi hãy tính đến chuyện hưởng thụ.Sau đó chúng ta lại thấy mấy đứa nhóc còn nhỏ quá,chúng ta sẽ an tâm hơn khi chúng lớn lên.Và sau đó chúng ta thấy thật khó để nuôi dạy một đứa con ở tuổi dậy thì.Khi chúng trưởng thành cuộc sống chúng ta mới xong nhiệm vụ.À,mà bao giờ chúng ta mới đi chơi xa?Đợi đến khi nhà cửa sắm sửa đầy đủ,hay là lúc ta về hưu?Sự thật chẳng có thời điểm nào tốt để tận hưởng cuộc sống hơn là chính giây phút này.Nếu không phải bây giờ thì khi nào khác? Cuộc sống của bạn sẽ luôn đầy thách thức.Cách tốt nhất là hãy chấp nhận nó và tận hưởng cuộc sống dù có bao nhiêu khó khăn.Hãy trân trọng từng giây phút của bạn và càng phải trân trọng hơn đối với những giây phút cùng chia sẻ với ai đó.
Vì vậy,hãy ngừng ngay việc chờ đợi cho đến khi mua được nhà,xe;cho đến khi con cái lập gia đình;cho đến khi ta học xong;cho đến khi giảm được 4 kg(hay tăng được 4kg);cho đến khi ta kết hôn;cho đến khi về hưu;đến hè;đến đông;đến xuân;đến thu.....
Cho đến khi bạn chết!
Chẳng có lúc nào tốt hơn bây giờ để tận hưởng cuộc sống cả.Hạnh phúc là một cuộc hành trình,không phải là một điểm đến.Vậy hãy làm việc hăng say như thể bạn không cần tiền.Hãy yêu như thể bạn chưa từng bị tổn thương.Và hãy nhảy múa như thể chẳng có ai nhìn.


Ngôn ngữ tình yêu
--------------------------------------------------------------------------------
Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình cô gái.Họ cho rằng chàng trai không xứng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục quan hệ với anh ta.
Mặc dù cô gái rất yêu chàng nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi:"Anh có yêu em nhiều không?".Cô luôn bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn.Và áp lực của gia đình khiến hai bạn trẻ bất hòa.Cô thuờng trút giận lênchàng trai.
Về phía mình chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng.Sau một năm anh tốt nghiệp và quyết định đi du học.Trước khi ra đi anh đã cầu hôn với cô gái:"Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi,nhưng tất cả những gì anh biết là anh yêu em.Về phía gia đình,anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý.Em thuận ý làm vợ anh chứ?".
Cô gái ưng thuận và với quyết tâm của chàng trai,cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau.Trước khi chàng trai du học,hai người làm lễ đính hôn.Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục du học ở nước ngòai.Họ bày tỏ tình cảm của mình qua nhũng lá thư và điện thọai.Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau.
Một ngày nọ,cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm.Khi tỉnh dậy cô gái thấy cha mẹ mình bên cạnh giường.Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình.Nhìn thấy mẹ khóc,cô muốn làm cho mẹ yên lòng,nhưng những gì cô có thể thốt ra chỉ là tiếng thở dài.Cô đã mất đi giọng nói.Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã làm tổn thương não của cô và khiến cô không thể nói được nữa,Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều.Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ khóc trong thầm lặng.
Xuất viện về nhà tình trạng của cô cũng chẳng thay đổi gì.Mỗi khi có tiếng chuông điện thọai reo,cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim.Cô không muốn cho anh biết và càng không muốm trở thành gánh nặng của anh.Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa.Cô gửi lại anh chiếc nhẫn đính hôn.Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thọai nhưng cô không trả lời và chỉ khóc.Cha mẹ cô quyêt định chuyển nhà,hy vọng rằng cô sẽ thật sự quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn.
Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới.Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh ấy đi.Nhưng một hôm bạn của cô đến cho hay anh đã trở về.Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô.Từ đó cô không còn nhận gì tin tức của anh.
Một năm trôi qua.Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh.Trái tim cô gái tan vỡ.Khi mở thiệp cưới cô thấy tên mình trong tấm thiệp.Ngước lên,cô thấy anh đang đứng trước mặt.
Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái:"Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này,chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta.Hãy cho anh có cơ hội để nói với em rằng anh yêu em".
Anh lồng chiếc nhẫn vào tay cô gái.Cuối cùng nụ cười đã trở lại trên đôi môi cô.

dongphuong
20-11-09, 12:59
Cám ơn Ducminh đã có những bài giáo lý rất hay, tôi thích nhất bài " Chuyện trước miếu Quan Âm....." của bạn. Thanks! :798:

Vô Cực
08-12-09, 13:22
Cảm ơn bạn nhiều, bài viết rất hay...