Tên đăng nhập:
Bạn đã có tài khoản chưa?
Quên mật khẩu?
  • Đăng nhập / Ghi danh

    kết quả từ 1 tới 9 trên 9
      1. #1
        Tham gia ngày
        Jun 2009
        Bài gửi
        700
        Cảm ơn
        521
        Được cảm ơn: 1,133 lần
        trong 407 bài viết

        Default Tuổi Già Xứ Người

        Nên biết rằng ngày nay, hầu như trên khắp thế giới và ngay cả tại Việt Nam tất cả mọi người đều rất bận rộn hoặc vì sinh kế hoặc vì thoả mãn những thú vui gần như là nhu cầu nên có thể hoặc thường sao nhãng bổn phận đối với các đấng sinh thành.
        Vì thế những bậc cha mẹ lỡ đang ở tuổi già hoặc sắp ở tuổi già, yếu nên chuẩn bị KHÔNG là gánh nặng cho con cái. Chuẩn bị tinh thần để chấp nhận lối sống của lứa tuổi trẻ, sự thiếu kém tình thương để săn sóc chu đáo, chuẩn bị vật chất để không là gánh nặng tài chính cho con, thường là nguồn gốc của những "đá thúng, đụng nia" hoặc "chửi chó mằng mèo".

        Sung sướng nhất là những vị còn đủ đôi vì đúng như ngạn ngữ "Con chăm cha không bằng bà chăm ông" ; do đó nên quan tâm đặc biệt tới người phối ngẫu, nên coi những vụ "bẳn gắt như là một sự "nũng nịu" và vui với chuyện đó hơn là cô đơn để hối tiếc.
        Đó là ngu ý, kính chuyển để tùy nghi .

        Nước mắt chảy xuôi - người già Việt ở phương Tây
        Huy Phương - 18-04-2010

        Người Việt có câu “Mười con không nuôi được cha mẹ”, nhưng bao giờ “Nước mắt (cũng) chảy xuôi”. Có lẽ đó cũng là kiếp luân hồi của con người.

        Đã có bao câu chuyện buồn về những người già ở phương Tây, nhưng với văn hoá, đạo lý truyền thống của người Việt dường như nỗi buồn đó còn là nỗi đau gấp bao lần vì những người già phải xa quê hương, nguồn cội... Bài tạp văn của Huy Phương mang đến cho bạn đọc một nỗi niềm đau đáu khó quên...

        Cứ mỗi lần có dịp phải vào nhà dưỡng lão để thăm người quen hay bạn bè, tôi thường có những suy nghĩ và ám ảnh, liệu rồi sau này lúc già yếu, bệnh hoạn, tôi có phải vào nằm ở đây không, mà ví như cha mẹ tôi còn sống, tôi có khả năng nuôi nấng săn sóc cha mẹ tôi ở nhà không hay lại phải đưa quý cụ vào đây?

        “Nước mắt chảy xuôi” là thành ngữ Việt Nam nói đến tình thương chỉ có thể từ cha mẹ dành cho con cái, theo dòng thuận của đời người, từ cao xuống thấp, để khuyên chúng ta đừng đòi hỏi một sự báo đáp từ con cái. Nhưng sự thật, các bậc cha mẹ cũng buồn lòng khi thấy con cái đối xử với mình tệ bạc, nhất là đến tuổi già, bệnh tật, có khi bị bỏ quên, cha mẹ cô đơn, cần sự an ủi, săn sóc. Trong một bài viết về nỗi niềm của cha mẹ già bị bỏ quên trong xã hội hôm nay, tôi nhận được lá thư của một vị cao niên ở tận miền đông, bày tỏ ý kiến của cụ:

        “Tôi đã khóc, khóc cho chính mình và cho ai trong tuổi già ở xứ này. Ông kể lại có cụ già đã chết cả một hai tuần, không ai biết. Con cái ở đâu? Đó là những người có con mà còn vậy, còn những người không con thì chắc phải vô trường hợp này quá. Vì tôi không con gái, chỉ hai “đực rựa”, một ở Cali, một ở gần đây, nhưng ít khi kêu, và có khi không kêu hỏi thăm được một tiếng, lúc cần tiền hay cần gì đó mới kêu. Có lúc tôi nghĩ: hay mình bất hiếu với cha mẹ nên con cái nó bạc với mình chăng? Ở Florida này cũng có một bà Việt Nam ở riêng, mỗi tuần có cậu con trai mang đồ ăn tới. Hôm đó cậu ta kêu cửa, nhưng không thấy mẹ ra mở. Cậu ta tưởng bà cụ đi vắng bèn treo gói đồ ăn vào hàng rào cổng. Mấy ngày sau trở lại, thấy gói đồ ăn vẫn còn, mới khám phá ra bà mẹ đã chết. Thật là thảm!”.

        Câu chuyện như trên có thể xảy ra bất cứ ở đâu, nhưng chắc chắn là chuyện có thể tránh được. Nếu mẹ ở nhà riêng, con nên có một cái chìa khoá nhà để dùng lúc cần thiết. Đem thức ăn đến cho mẹ, khi mẹ đi vắng, dù bận thế nào đi nữa, thì cũng vào nhà, để thức ăn vào tủ lạnh cho mẹ. Nếu mẹ ngủ thì cũng vào nhà xem mẹ có khoẻ không? Điện thoại cho mẹ nhiều lần mà không nghe trả lời thì phải nhờ người ở gần, đến gõ cửa nhà mẹ xem sao, hay vội vàng chạy lại xem sự thể thế nào?

        Trái tim của người mẹ có nhiều chỗ dành cho đứa con, như đôi cánh của một con gà mẹ có thể dang ra che kín mười đứa con bé dại, nhưng người mẹ có chỗ nào trong trái tim của con? Ngày xưa, mẹ chưa bao giờ biết nói tiếng “bận” với con. Khi đang ăn mà con “làm bậy” cũng phải buông đũa đứng dậy. Nửa đêm dù đau yếu, mỏi mệt nghe tiếng con khóc cũng phải mở mắt, vỗ về và ôm con vào lòng. Sao các con bây giờ vẫn thường nói tiếng “bận” với cha mẹ. Vì bận nên các con đưa cha mẹ già lú lẫn vào nursing home, vì bận, nên theo lời một cô y tá cho biết, nhiều gia đình bỏ cha mẹ vào đây rồi không bao giờ lui tới thăm viếng.

        Cô cho biết nhiều người đã ở đây năm sáu năm rồi, không hề có ai lai vãng. Có bao nhiêu lý do để những đứa con có thể nêu ra để không còn chỗ nào trong lòng, nhớ đến cha mẹ. Nếu là đàn ông chúng ta nên vui, vì hiện nay trong các nhà dưỡng lão 70% là quý bà, vì các ông đã quy tiên sớm hơn vợ mình, thông thường ít nhất là 6 năm, để ngày nay khỏi phải chịu cảnh cô đơn, buồn tẻ.

        Trước ngày Giáng Sinh tôi có dịp vào viếng thăm một người bạn sắp qua đời trong một nursing home. Trên hành lang dẫn vào phòng người bạn, và ngay trước chỗ làm việc của nhân viên ở đây, tôi thấy nhiều ông bà cụ ngồi trên những chiếc xe lăn, nhìn những người qua lại. Các cô y tá đã sắp xếp cho các cụ ra ngồi trên hành lang đối điện với văn phòng làm việc, một phần để trông chừng các cụ, một phần cho các cụ đỡ buồn.

        Nhưng các cụ nhìn sự vật một cách dửng dưng, đôi mắt đờ đẫn, có người đã gục đầu xuống ngủ. Giá mà có người đẩy xe lăn đưa các cụ đi dạo một vòng ngoài trời nắng ấm kia, chắc hẳn các cụ vui hơn và biết đâu cuộc sống sẽ kéo dài thêm một thời gian nữa. Giờ này trong công viên hay trên những con đường trong thành phố nhiều người mẹ đang đẩy chiếc xe đưa con đi dạo, nhưng vài mươi năm nữa ai sẽ đẩy xe lăn cho bà? Phải chăng định luật của cuộc sống và tình thương là “nước mắt chảy xuôi”, sẽ không bao giờ có một dòng nước chảy ngược về nguồn?

        Người Âu Mỹ thường thèm địa vị của các bậc cha mẹ người Á Đông lúc về già vẫn còn được con cái lui tới săn sóc, nhưng họ cũng nên nhớ lại, họ chỉ nuôi con cho đến năm 18 tuổi là hết bổn phận, trên pháp lý, không ai trừng phạt gì họ được, mà trên mặt tình cảm cũng không có gì phải cắn rứt lương tâm. Trong xã hội văn minh này, một đứa trẻ bỏ học, đi lang thang ngoài đường hay bị đối xử tàn tệ, cha mẹ có thể ra toà và mất quyền nuôi dưỡng, còn những cụ già vô gia cư, đói khát bị bỏ bên lề đường, không ai có trách nhiệm và chẳng có ai phải ra toà.

        Điều đáng nói là các cụ già cũng như những đứa trẻ, đều yếu đuối, không có khả năng tự bảo vệ và rất dễ xúc động, buồn vui. Trong một xã hội đáng gọi là văn minh, các trẻ em và người cao niên đều được che chở, bảo vệ và săn sóc chu đáo. Các cụ có các cơ quan xã hội lo thuốc men, thực phẩm nhưng với nỗi cô đơn, phiền muộn ai là người lo cho các cụ, trong khi những đứa trẻ có người an ủi, vỗ về và nói với nó những lời dịu ngọt.

        Ngân khoản của Liên bang cấp để ngăn ngừa tình trạng lạm dụng có đến 90% dành cho việc ngăn ngừa lạm dụng trẻ con, 7% để ngăn ngừa bạo hành trong gia đình nhưng chỉ có 2% sử dụng trong việc ngăn ngừa ngược đãi người già. Không biết có bao nhiêu đạo luật và ngân khoản dành cho việc chống lại việc ngược đãi súc vật?

        Cứ vào “Pet-Abuse.com” chúng ta sẽ tìm thấy hàng nghìn trường hợp công dân Mỹ, già và trẻ, đàn ông lẫn đàn bà bị tù tội, phạt tiền vì bạc đãi, bỏ đói, đánh đập hoặc giết những con vật thân yêu trong nhà. Bỏ quên một bà mẹ già trong nhà dưỡng lão nhiều năm có phải là một trường hợp ngược đãi không? Chẳng lẽ là không? Vì nếu có, luật pháp đã bắt đứa con phải phạt vạ hay vào nhà tù.

        Theo người xưa, tuổi thọ là một ơn Trời và là một phúc đức lớn cho gia đình nào có cha mẹ tuổi thọ cao, trước nhất là của chính người cao tuổi nhưng đồng thời cũng là cho con cháu, bởi vì cha mẹ có sống lâu, con cháu mới có cơ hội được thể hiện lòng hiếu thảo. Có ba điều người ta thường mong ước ở đời là Phước, Lộc và Thọ. Phước có chỗ đứng cao hơn hết, Lộc thì phù du mà Thọ chưa hẳn đã là may mắn.
        Not everything that counts can be counted, and not everything that can be counted counts.

        Albert Einstein

      2. Có 5 Hội viên đã cảm ơn đến "vân từ" về bài viết có ích này:

        AnhNgoc (11-11-10),macchulan (11-11-10),MaiPham (12-11-10),Minh tam (29-11-11),sonthuy (11-11-10)

      3. #2
        Tham gia ngày
        Jun 2009
        Bài gửi
        700
        Cảm ơn
        521
        Được cảm ơn: 1,133 lần
        trong 407 bài viết

        Default

        Nỗi đau tuổi già

        Ở đây, chúng ta không bàn chuyện đau nhức, cao máu, tiểu đường...nữa, vì đã có quá nhiều vị bác sĩ quan tâm tới tuổi già trên đất Mỹ này. Những loại đau trên đã có thuốc và có chính phủ Mỹ trả tiền, nhưng có những thứ đau khác không có thuốc chữa và cũng không ai kê vai gánh vác giùm.

        Báo OC Register thứ sáu tuần trước có đăng tin một ông già bị người ta đem bỏ trước cổng một ngôi chùa ở thành phố Westminster. Ông lặng lẽ ngồi trước hiên chùa suốt ngày. Cảnh sát đến mang ông vào bệnh viện tâm thần. Ông không có trong người bất cứ một thứ giấy tờ nào để biết được ông là ai, ở đâu. Ông không nói một lời nào, chỉ biết lặng lẽ, đôi khi cười một mình như một người mất trí. Ông là một người Á Châu, Việt Nam cũng chưa chừng, như vậy ông không phải sinh ra ở đây, hay từ trên trời rơi xuống như cô bé Maika trong một tập phim Tiệp Khắc. Vậy là có người chở ông tới và bỏ ông lại đây, không ai ngoài con cái hay thân thích của ông. Lâu nay thỉnh thoảng người ta thấy có những thiếu phụ sinh con rồi đem con bỏ vào thùng rác, nhưng chưa thấy ai đem cha mẹ vứt bỏ ngoài đường. Ông già chỉ cười vu vơ, trí nhớ của ông đã suy kiệt, nếu không ông sẽ đau khổ biết chừng nào?

        Trước đây người ta kể chuyện có người chở bà mẹ già bỏ ở cây xăng, tôi không tin, tưởng là chuyện đùa, nhưng bây giờ thực sự lại có người “đem cha bỏ chùa ”.

        Cũng lại câu chuyện của một người già. Tháng trước, trong một dịp đưa người thân đi Việt Nam, tại quầy vé China Airline ở phi trường Los Angeles tôi đã chứng kiến một cảnh khá đau lòng. Trong khi mọi người đang xếp hàng trình vé, cân hàng thì một bà cụ người Việt cứ loay hoay lúng túng trước quầy vé với các thứ giấy tờ vương vãi, bề bộn trên sàn nhà. Bà ngồi bệt xuống đất hết móc túi này đến túi nọ, vẻ mặt lo lắng. Một nhân viên an ninh phi trường thấy tôi cũng là người Á Đông, ngỏ ý muốn tôi lên giúp bà cụ. Nhân viên quầy vé cho biết bà có vé máy bay, một visa nhập cảnh Việt Nam nhưng không có passport hay thẻ xanh. Tôi giúp bà moi từ đống giấy tờ ra chỉ thấy một cái hộ chiếu của Việt Nam cấp cách đây mười mấy năm khi bà đến Mỹ đã hết hạn và một cái ID của bà do tiểu bang Florida cấp. Bà mới từ Florida đến phi trường Los mấy giờ trước đây một mình và trình giấy tờ để lên máy bay đi Việt Nam.

        Cuối cùng, bà cũng lên được máy bay, nhưng bà sẽ không bao giờ có thể trở lại Florida nữa vì trong tay bà không có passport của Hoa Kỳ, không thẻ xanh, không “entry permit”. Đây là trường hợp một bà mẹ già, quê mùa bị con cái “mời khéo” về Việt Nam. Tội nghiệp cho bà đã ngồi trên máy bay năm sáu tiếng đồng hồ để đến phi trường LAX, sắp tiếp tục chặng đường về Việt Nam nhưng không biết là mình không thể trở lại Mỹ và lòng bất nhân của con cái. Hình ảnh bà già này cứ ám ảnh tôi mãi. Bà vụng về, quê mùa, có lẽ cũng chẳng giúp ích được gì cho con cái mà chỉ thêm gánh nặng. Thôi để cho bà đi, khi biết mình không trở lại Mỹ được thì chuyện đã rồi. Tuổi bà có nằm lại trên quê hương cũng phải, sống chẳng giúp ích gì được cho ai, chết ở đây bao nhiêu thứ tốn kém.

        Hai vợ chồng sang Mỹ từ hai mươi năm nay, đi làm nuôi con, mua được căn nhà đã pay off. Khi các con đã có gia đình ra riêng thì ít năm sau ông cụ cũng qua đời. Thấy mẹ hiu quạnh trong một căn nhà khá lớn, mà giá nhà đang lên, các con bàn với mẹ bán nhà đi rồi về ở với các con. Bà mẹ bán nhà, thương con chia đều cho mỗi đứa một ít, còn dăm nghìn dắt lưng, rồi về ở với con. Bà không biết lái xe, không biết chữ nghĩa, cũng không biết trông cháu làm home work, nên cha mẹ chúng phải nhờ người đưa đón. Bà thích nấu ăn, gói bánh, kho cá, nhưng sợ nhà hôi hám, con cái không cho. Lúc đầu thì chẳng sao, lâu dần mẹ thành gánh nặng. Buổi chiều, đứa con gái xô cửa trở về nhà, thấy mẹ đang gồi xem TV, nó hất hàm hỏi: -“Có hiểu gì không mà thấy má ngồi coi suốt ngày vậy?” Có lúc chuông điện thoại reo, đứa con nhấc máy, bên kia không biết ai hỏi gì, trước mặt bà già, nó trả lời nhát gừng:-“Bả đi khỏi rồi!”

        Một bà mẹ khác, ở chung nhà với một đứa con nhưng nhờ một đứa con khác đưa đi bác sĩ. Xong việc, nó đưa mẹ về rồi lẹ lẹ dọt xe đi làm. Bà già vào tới cửa, móc túi mãi không tìm ra cái chìa khóa nhà. Bà không có chìa khóa, không cell phone, cũng không có tiếng Anh, sợ sệt không dám gõ cửa hàng xóm. Bà ngồi đó, trên bục cửa cho tới chiều, khi đứa con ở chung nhà đi làm về, thì bà đã kiệt sức vì khô nước, phân và nước tiểu đầy mình.

        Đời xưa, người ta kể chuyện trong một gia đình, có hai vợ chồng đối xử với ông cha già đã run rẩy của mình tệ bạc, cho cha ăn trong cái “mủng dừa”. Một hôm hai vợ chồng đi làm về thấy đứa con nhỏ của mình đang hì hục đẽo một cái gáo như thế, được cha mẹ hỏi, nó “thành thật khai báo” rằng “để dành cho cha mẹ lúc về già”.

        Đâu phải ai nuôi con cũng nghĩ tới lòng cha mẹ, cũng như nhớ chuyện “trồng đậu có đậu, trồng dưa có dưa”.
        Not everything that counts can be counted, and not everything that can be counted counts.

        Albert Einstein

      4. Có 7 Hội viên đã cảm ơn đến "vân từ" về bài viết có ích này:

        AnhNgoc (11-11-10),lypm (17-11-10),macchulan (11-11-10),MaiPham (12-11-10),Minh tam (29-11-11),sonthuy (11-11-10),vanhoai (18-11-10)

      5. #3
        Tham gia ngày
        Jun 2010
        Bài gửi
        31
        Cảm ơn
        18
        Được cảm ơn: 26 lần
        trong 13 bài viết

        Default

        Ở Việt nam bây giờ cũng đang manh nha những mầm mống của việc bố mẹ già ở một mình con cái tuy ở cùng một thành phố , địa phương nhưng không muốn ở gần bố mẹ vì con dâu không muốn ở gần bố mẹ chồng.
        Chẳng nói đâu xa như nhà chị chồng PM có 2 đứa con , một đứa theo chồng sang Mỹ đã gần 20 năm nay,. một đứa con trai ở lại nhưng vợ chồng ở riêng. Mặc dù anh chị chồng PM có một căn hộ bỏ không ở tầng trên của cùng toà nhà chung cư nhưng những đứa con không chịu về ở . Chưa nói hết ông bà thông gia với ánh chị chồng PM cũng ở cùng chung cư đó nhưng cầu thang bên kia . Hai vợ chồng nó nếu về thì vẫn có nhà ở riêng mà tiện chăm sóc được cả bố mẹ chồng lẫn bố mẹ vợ , vậy mà chúng nó không về, nhà phải cho thuê đi. Đợt vừa rồi bố nó vào viện cả tháng , may bệnh viện cạnh nhà PM nên vợ chồng PM và các con đưa cơm hộ cho 2 bác chứ bon nó ở xa không thể đưa cơm được ' Sau đợt ốm hai bác đề nghị cô cháu gọi là bác về ở cùng nhưng nó không chịu vì bác còn các anh chị nó về ở bất tiện lắm . chẳng thà bác không có anh chị nào ở HN thì không sao nó sẵn sàng về .
        Tóm lại ước mong sao minh không phải nhờ con cái về kinh tế, còn bệnh tật thì mong sao được đau một giây chết một giờ thì có lẽ là hạnh phúc lắm rồi
        PM đang lo sau này hai cô con gái lấy chồng rồi phiêu bạt thì sao nhỉ ? nhưng thoi chuyện gì đến lúc nào kệ nó vậy , cứ vô tư mà sống hơi đâu mà lo chuyện đó >
        Nhưng chuyện nghiêm túc một số bạn PM đã và đang tìm phương án nhà dưỡng lão nào tốt đấy để nương nhờ tuồi già nếu con cái không ở cùng đó .
        Chào mừng bạn đến với huyền không lý số

      6. Có 2 Hội viên đã cảm ơn đến "phươngmai06" về bài viết có ích này:

        macchulan (18-11-10),sonthuy (18-11-10)

      7. #4
        Tham gia ngày
        Jul 2009
        Bài gửi
        492
        Cảm ơn
        441
        Được cảm ơn: 363 lần
        trong 196 bài viết

        Default

        Thật không biết: đa thọ đa phúc, hay: Đa thọ đa nhục
        Đau lòng quá
        Khi chén rượu, khi cuộc cờ
        Khi xem hoa nở, khi chờ trăng lên

      8. Có 2 Hội viên đã cảm ơn đến "Ducminh" về bài viết có ích này:

        macchulan (18-11-10),sonthuy (18-11-10)

      9. #5
        Tham gia ngày
        Jun 2009
        Bài gửi
        700
        Cảm ơn
        521
        Được cảm ơn: 1,133 lần
        trong 407 bài viết

        Default

        Tôi có ông cậu bỏ nhà từ thuở nhỏ đi tu, đến ngày 30 tháng 4 cậu tôi đã thành đại đức. Cả đời tu hành nói được một câu: "Cha mẹ sống lấu con bất hiếu." Cuộc đời tôi đã chứng nghiệm điều này rất nhiều...

        Vài hàng chia sẻ cùng các bạn.

        Thân mến,

        Vân Từ
        Not everything that counts can be counted, and not everything that can be counted counts.

        Albert Einstein

      10. Có 2 Hội viên đã cảm ơn đến "vân từ" về bài viết có ích này:

        macchulan (18-11-10),sonthuy (18-11-10)

      11. #6
        Tham gia ngày
        Jun 2010
        Bài gửi
        31
        Cảm ơn
        18
        Được cảm ơn: 26 lần
        trong 13 bài viết

        Default

        Trích Nguyên văn bởi vân từ Xem bài gởi
        Tôi có ông cậu bỏ nhà từ thuở nhỏ đi tu, đến ngày 30 tháng 4 cậu tôi đã thành đại đức. Cả đời tu hành nói được một câu: "Cha mẹ sống lấu con bất hiếu." Cuộc đời tôi đã chứng nghiệm điều này rất nhiều...

        Vài hàng chia sẻ cùng các bạn.

        Thân mến,

        Vân Từ
        Thú thật tôi ko hiểu câu nói này của anh van tu lắm . Đúng là có nhiều người già nói " sống lâu không để phúc cho con cái' hoặc có người nói phấn đấu để có hạnh phúc trong cuộc đời giống như cái cây tam đa hay kiềng ba chân gì đó : Phúc lộc thọ mà con người thường chỉ có 2 mà không thể có 3. Có thọ, lộc thì thường vô phúc .
        Nhưng nói thế thôi tôi không nghĩ cha mẹ sống lâu mà con bất hiếu đâu vì tôi cũng chứng kiến trong nhiều gia đình đối xử với bố mẹ rất tốt dù các cụ sống rất thọ , gia đình nhà chồng tôi cũng vậy mà , các cụ đều trên 90 tuổi mới mất mà không hề con cái đối xử với bố mẹ có điều gì .Nói chung nó tùy từng gia đình thôi ai hay người đó hưởng mà.
        Chào mừng bạn đến với huyền không lý số

      12. Danh sách Hội Viên đã cảm ơn "phươngmai06" về bài viết có ích này:

        macchulan (18-11-10)

      13. #7
        Tham gia ngày
        Mar 2010
        Bài gửi
        911
        Cảm ơn
        600
        Được cảm ơn: 748 lần
        trong 419 bài viết

        Default

        Mẹ tôi có nói với tôi rằng "ai ăn nấy no, ai tu nấy chứng". Kết quả của ngảy hôm nay mình có củng là do nghiệp số và cái "nhân" mình đả tạo. Trong kinh nhân quả có câu "Dục tri tiền thế nhân kim sanh thọ giã thị, dục tri lai thế quả, kim sanh tác giả thị." Nghĩa là muốn biết nhân đời trước xem kết quả đời này, muốn biết kết quả đời sau xem nguyên nhân đời hiện tại.

        vài lời thô thiển góp ỳ.
        Thân ái.
        Life is like riding a bicycle - in order to keep your balance, you must keep moving.
        ~Albert Einstein

      14. Có 4 Hội viên đã cảm ơn đến "TuHepLuong" về bài viết có ích này:

        Ducminh (19-11-10),macchulan (18-11-10),MaiPham (19-11-10),vanvy (19-11-10)

      15. #8
        HVQ's Avatar
        HVQ is offline Hội Viên Đặc Biệt
        Tham gia ngày
        Dec 2009
        Bài gửi
        672
        Cảm ơn
        221
        Được cảm ơn: 400 lần
        trong 220 bài viết

        Default

        Tặng các bạn bài “Bông hồng cài áo”
        http://amnhac.yume.vn/nghe-bai-hat/b....35B2D416.html
        Chào mừng bạn đến với huyền không lý số

      16. Danh sách Hội Viên đã cảm ơn "HVQ" về bài viết có ích này:

        macchulan (24-11-10)

      17. #9
        lypm's Avatar
        lypm is offline Hội Viên Đặc Biệt
        Tham gia ngày
        Aug 2009
        Bài gửi
        687
        Cảm ơn
        37
        Được cảm ơn: 471 lần
        trong 297 bài viết

        Default

        Ở Việt nam bây giờ cũng đang manh nha những mầm mống của việc bố mẹ già ở một mình con cái tuy ở cùng một thành phố , địa phương nhưng không muốn ở gần bố mẹ vì con dâu không muốn ở gần bố mẹ chồng.
        Cái này đúng là mầm móng . Phụ nữ Việt Nam càn ngày càn tiến bộ vượt bựt!
        Chào mừng bạn đến với huyền không lý số

      Đề tài tương tự

      1. Trả lời: 86
        Bài mới: 18-06-13, 15:20
      2. Lấy chồng Tây - Số phận hẩm hiu của đàn ông Việt Nam
        By vân từ in forum Xã Hội - Con Người
        Trả lời: 1
        Bài mới: 05-11-10, 08:13

      Tags for this Thread

      Quuyền Hạn Của Bạn

      • Bạn không thể gửi đề tài mới
      • Bạn không thể gửi trả lời
      • Bạn không thể gửi đính kèm
      • Bạn không thể sửa bài viết của mình
      •