Tên đăng nhập:
Bạn đã có tài khoản chưa?
Quên mật khẩu?
  • Đăng nhập / Ghi danh

    kết quả từ 1 tới 3 trên 3
      1. #1
        Tham gia ngày
        Jun 2009
        Bài gửi
        700
        Cảm ơn
        521
        Được cảm ơn: 1,133 lần
        trong 407 bài viết

        Default Miệng Ăn Chay Tay Ăn Cắp

        Đây không phải là chuyện bất thường trong cuộc sống, hẳn chúng ta đã thấy nó xảy ra với muôn vạn hình sắc khác nhau, cái mà người ta gọi là "ngụy", đạo đức giả, khiêm tốn khiêm cung giả tạo, yêu đời yêu người giả tạo, quân tử giả tạo v.v...Điều đáng mừng là con người càng cố tạo ra cái giả tạo đó thì chúng ta lại dễ nhìn thấy hơn. Mười mấy năm trước, tôi có một người làm việc chung trong chỗ làm. Theo hồ sơ, anh ta nguyên là một phó giám đốc ngân hàng bên Thailand, vung tay quá trớn trong việc đầu tư bất động sản thời nóng sốt ở Thailand, nên khi quả bong bóng đó vỡ thì anh ta trốn lại Mỹ luôn. Tôi tiếp nhận vào làm việc chung, nhiều lần tôi để quên số tiền kha khá trong văn phòng, anh ta đến làm sớm, vô văn phòng tôi để lấy giấy tờ và nhặt khoản tiền đó và đợi tôi đến thì giao cho tôi; không phải một lần mà nhiều lần trong hoàn cảnh tương tự như vậy; việc này làm tôi quý mến cái tính ngay thẳng của anh ta. Rồi thời gian một năm trôi qua, với trách nhiệm quản lý nhà hàng, anh ta bị nhiều nhân viên báo cáo với tôi rằng anh ấ thường ăn cắp vặt tiền của anh em. Tôi dĩ nhiên không tin, nhưng tôi cũng bắt đầu để ý. Hơn một lần tôi đã nhìn thấy anh ta làm cái việc không nên làm đó, và tôi có gọi đến để nhắc nhở, tôi tế nhị hàm ý nói rằng tôi thấy có việc trộm cắp xảy ra và yêu cầu anh để ý quan tâm hơn, cũng như nên thận trọng đừng để bị hiểu lầm! Cái sự nhẹ nhàng của tôi đã khiến anh xem thường và bước thêm bước nữa trong việc vặt này; cho nên đên một lúc tôi phải gọi lên văn phòng để nói thắng với những bằng chứng hiển nhiên. Anh ta xin lỗi và viện dẫn nhiều lý do khó thể chấp nhận được, một trong những lý do đó là "phạt" nhân viên sai quấy nên lấy tiền của họ! Tôi góp ý rất nghiêm trọng và anh ta hứa không làm việc đó nữa, vài hôm sau anh ta bắt đầu ăn chay, niệm Phật để chứng tỏ sự nhận thức của mình; anh ta thường khoe chuyện ăn chay, cũng giống như một người khác trong cửa hàng, là Mỹ trắng, thường ôm Kinh Thánh bên mình. Rồi thời gian trôi qua, cả hai không từ bỏ thói hư tật xấu của mình nên tôi buộc phải cho thôi việc, một thì ăn cắp vật của nhân viên, còn một thì trộm ngân phiêu đến ngân hàng lấy tiền. Bề ngoài cả hai rất đạo hạnh, Kinh Thánh ôm trong mình, không những thế, mỗi khi rảnh thì rao giảng đức tin... Có lẽ trong thâm tâm họ, họ nghĩ rằng tự cái việc ăn chay đã làm cho họ hơn người, đã có sẳn công đức nên tự cho mình cái quyền làm bậy hoặc an tâm làm bậy chăng? Mỗi lần thấy nhân viên đó ôm cuốn Thánh Kinh mà hôn lên khiến tôi khó chiu không ít...

        (lại có chuyện cần phải làm, khi nào tậ trung sẽ viết tiếp để các bạn đọc cho vui ngày tháng...)
        thay đổi nội dung bởi: vân từ, 06-03-11 lúc 06:37
        Not everything that counts can be counted, and not everything that can be counted counts.

        Albert Einstein

      2. Có 2 Hội viên đã cảm ơn đến "vân từ" về bài viết có ích này:

        dhai06 (06-03-11),macchulan (06-03-11)

      3. #2
        Tham gia ngày
        Jun 2009
        Bài gửi
        208
        Cảm ơn
        185
        Được cảm ơn: 255 lần
        trong 128 bài viết

        Default

        Trích Nguyên văn bởi vân từ Xem bài gởi
        Đây không phải là chuyện bất thường trong cuộc sống, hẳn chúng ta đã thấy nó xảy ra với muôn vạn hình sắc khác nhau, cái mà người ta gọi là "ngụy", đạo đức giả, khiêm tốn khiêm cung giả tạo, yêu đời yêu người giả tạo, quân tử giả tạo v.v...Điều đáng mừng là con người càng cố tạo ra cái giả tạo đó thì chúng ta lại dễ nhìn thấy hơn. Mười mấy năm trước, tôi có một người làm việc chung trong chỗ làm. Theo hồ sơ, anh ta nguyên là một phó giám đốc ngân hàng bên Thailand, vung tay quá trớn trong việc đầu tư bất động sản thời nóng sốt ở Thailand, nên khi quả bong bóng đó vỡ thì anh ta trốn lại Mỹ luôn. Tôi tiếp nhận vào làm việc chung, nhiều lần tôi để quên số tiền kha khá trong văn phòng, anh ta đến làm sớm, vô văn phòng tôi để lấy giấy tờ và nhặt khoản tiền đó và đợi tôi đến thì giao cho tôi; không phải một lần mà nhiều lần trong hoàn cảnh tương tự như vậy; việc này làm tôi quý mến cái tính ngay thẳng của anh ta. Rồi thời gian một năm trôi qua, với trách nhiệm quản lý nhà hàng, anh ta bị nhiều nhân viên báo cáo với tôi rằng anh ấ thường ăn cắp vặt tiền của anh em. Tôi dĩ nhiên không tin, nhưng tôi cũng bắt đầu để ý. Hơn một lần tôi đã nhìn thấy anh ta làm cái việc không nên làm đó, và tôi có gọi đến để nhắc nhở, tôi tế nhị hàm ý nói rằng tôi thấy có việc trộm cắp xảy ra và yêu cầu anh để ý quan tâm hơn, cũng như nên thận trọng đừng để bị hiểu lầm! Cái sự nhẹ nhàng của tôi đã khiến anh xem thường và bước thêm bước nữa trong việc vặt này; cho nên đên một lúc tôi phải gọi lên văn phòng để nói thắng với những bằng chứng hiển nhiên. Anh ta xin lỗi và viện dẫn nhiều lý do khó thể chấp nhận được, một trong những lý do đó là "phạt" nhân viên sai quấy nên lấy tiền của họ! Tôi góp ý rất nghiêm trọng và anh ta hứa không làm việc đó nữa, vài hôm sau anh ta bắt đầu ăn chay, niệm Phật để chứng tỏ sự nhận thức của mình; anh ta thường khoe chuyện ăn chay, cũng giống như một người khác trong cửa hàng, là Mỹ trắng, thường ôm Kinh Thánh bên mình. Rồi thời gian trôi qua, cả hai không từ bỏ thói hư tật xấu của mình nên tôi buộc phải cho thôi việc, một thì ăn cắp vật của nhân viên, còn một thì trộm ngân phiêu đến ngân hàng lấy tiền. Bề ngoài cả hai rất đạo hạnh, Kinh Thánh ôm trong mình, không những thế, mỗi khi rảnh thì rao giảng đức tin... Có lẽ trong thâm tâm họ, họ nghĩ rằng tự cái việc ăn chay đã làm cho họ hơn người, đã có sẳn công đức nên tự cho mình cái quyền làm bậy hoặc an tâm làm bậy chăng? Mỗi lần thấy nhân viên đó ôm cuốn Thánh Kinh mà hôn lên khiến tôi khó chiu không ít...

        (lại có chuyện cần phải làm, khi nào tậ trung sẽ viết tiếp để các bạn đọc cho vui ngày tháng...)
        Trong cái thế giới của chúng ta từ xưa và cho đến bây giờ luôn luôn có ngụy quân tử, luôn có những người giả danh mạo danh, mạo danh làm thầy tu di quyên góp tiền, ăn mặc lịch sự để mà đi ăn cướp, trên thế giới trong số những quan chức nhà nước có người vì nhân dân vì nước nhưng cũng có thiểu số người miệng hô hào nhưng vẫn tham nhũng.
        Con người từ ngàn xưa đến nay vẫn vậy nên đã có nhiều bậc hiền triết ra đời, nhiều tôn giáo ra đời cốt là giáo dục để cho loài người hướng thiện hơn. Nếu mọi người đều tốt hết không có ai biết giả dối lừa đảo là gì ác độc là gì thì thế giới này cũng đã trở thành thiên đường rồi.
        Chào mừng bạn đến với huyền không lý số

      4. Danh sách Hội Viên đã cảm ơn "dhai06" về bài viết có ích này:

        macchulan (06-03-11)

      5. #3
        Tham gia ngày
        Dec 2010
        Bài gửi
        847
        Cảm ơn
        752
        Được cảm ơn: 627 lần
        trong 350 bài viết

        Default

        Thời nay chuyện này không thiếu , ngay tại Úc châu , tăng ni giả mạo được đưa sang và gài vào các chùa phá rối .Các người giả này không biết 1 chử phật pháp tu hành gì chỉ lo dụ gái bỏ chồng, gia đình người này biết,cha của cô gái này muốn đánh nó nó còn hăm dọa lại sẽ thưa kiện.....bọn này tối ngày chỉ lo xem phim sex trong laptop

        Còn có vị trụ trì lạm dụng tiền cúng dường của phật tử mua cả dãi nhà cho mướn....

        Có vị làm tướng, làm tá ,anh hùng ngày xưa còn quay đầu đón gió trở cờ thiệt là vì miếng danh quèn hay bánh vẽ.......

        làm sao mà kể cho xiết
        vài hàng vớ vẩn
        Thân chào
        Hoa Mai

      Đề tài tương tự

      1. Có thể chết nếu răng miệng không sạch
        By dhai06 in forum Xã Hội - Con Người
        Trả lời: 1
        Bài mới: 17-09-10, 08:02

      Tags for this Thread

      Quuyền Hạn Của Bạn

      • Bạn không thể gửi đề tài mới
      • Bạn không thể gửi trả lời
      • Bạn không thể gửi đính kèm
      • Bạn không thể sửa bài viết của mình
      •