- Anh, chiều nay mình sẽ làm gì?

- Làm tình.

- Hứ, nhà văn mà ăn nói thế đấy phỏng?

- Nhà văn thì ăn nói thế đấy.

- Nhà văn thì phải nghiêm túc, đứng đắn, có trách nhiệm chứ?

- Ừ, nhà văn chuyên nghiệp thường làm việc rất nghiêm túc, có trách nhiệm, nhất là làm tình.

- Giữa chỗ đông người, anh nói năng thế à?

- Ừ, lẽ ra chỗ đông người anh không nên thì thào như thế, em muốn anh nói to lên không?

- Đồ điên!

- Nào, hỏi lại anh câu ban nãy đi, anh sẽ trả lời thật to, tròn vành rõ chữ: L à m T ì n h…

- Thôi đi!

- Ừ, đi thôi…

***

- Tin nhắn của ai vậy?

- Bạn em, nhắn hỏi em đang làm gì.

- Em nhắn lại đi, bảo là em đang làm tình.

- Điên à?

- Thế em muốn nói dối bạn à?

- Em nhắn lại là đang đi có chút việc.

- Sau này nếu có lúc nào em nhắn lại cho anh là đang đi có chút việc, anh sẽ hiểu ra vấn đề ngay thôi, nhỉ?

- Đồ điên!

- Ừ, điên lâu rồi.

- Thôi đi!

- Ừ, đi thôi, tối rồi…

***

- Anh có nghe nói đến một doanh nhân tên là XXX không?

- Không, anh chưa nghe đến bao giờ, anh không để ý, sao?

- Không sao, không để ý thì thôi, không sao.

- Sao anh phải để ý? Nó tán em à? Lại một đại gia súc hay tiểu gia súc gì đấy à?

- Cũng không hẳn, anh ấy nhắn tin là rất thích đôi mắt em.

- Sao nó không nói thẳng ra là nó muốn ngủ với em đi cho đỡ rách việc nhỉ, bày đặt mắt với chả môi, đèo mẹ!

- Anh, anh có để cho em lấy chồng không? Em phải có người đàn ông của riêng em chứ?

- Đừng, đừng bao giờ hỏi anh cái câu ngu ngốc đó. Em muốn lấy chồng thì cứ việc, nói với anh một câu rồi mình giải tán, đường ai nấy đi, rồi em có thể lấy bao nhiêu thằng chồng tùy ý.

- Anh coi em như con điếm mua vui chốc lát thế à?

- Em tự coi em là như thế, tự biến mình thành như thế, khi mà ngay trong vòng tay anh em còn kể chuyện thằng này thằng kia, tin nhắn thằng này thằng kia. Nhìn anh đây này, sờ vào anh đây này, ngay lúc này, của riêng em đấy chứ đâu?

- Nhưng rồi chuyện này sớm muộn sẽ kết thúc…

- Haizz! Vấn đề là ở chỗ đấy, nó sẽ kết thúc nếu em nghĩ nó kết thúc. Nào, nói anh nghe, sao nó phải kết thúc?

- Không thể như thế này mãi được.

- Sao không?

- Vì với anh em chỉ là cuộc vui chốc lát.

- Không đúng, anh muốn cuộc vui này kéo dài mãi mãi, vĩnh viễn, hoặc cho đến lúc cả hai ta đều quá già để có thể vui vẻ như này, cho đến chết…

- Chẳng có gì vui cả, chỉ thấy buồn thôi.

- Nếu em thấy buồn, mọi thứ sẽ buồn như thế. Sao em không chịu nhìn sự việc theo cách khác đi?

- Nhìn cách nào cũng chẳng thay đổi được sự thật.

- Sự thật nào?

- Sự thật, em chỉ là thú vui xác thịt của anh thôi.

- Lại còn có cái thứ trên đời gọi là thú vui xác thịt nữa à? Hay nhỉ!

- Em chỉ là chỗ để anh thỏa mãn tình dục, chứ không phải tình yêu.

- Thế cơ đấy!

- Đừng có tỏ cái thái độ ấy nữa đi! Không có gì hay ho buồn cười ở đây cả mà giễu cợt em.

- Thế à. Để anh nói cho em nghe thế nào là buồn cười, nhá, về cái mà em gọi là thú vui xác thịt với cả thỏa mãn tình dục ấy mà, nó có buồn cười không? Không à? Ừ, vậy nó nghiêm túc chứ gì? Được rồi, nó nghiêm túc, mình nhất trí là như thế nhé. Vậy thì làm ơn đừng nhắc đến nó như một thứ đáng ghê tởm và thấp hèn như vậy đi cưng! Tình dục, với anh nó giống như tín ngưỡng vậy, thiêng liêng và đẹp đẽ, đừng báng bổ đức tin của anh, đừng bao giờ! Còn tình yêu em biết đấy, như ai đó từng nói, nó chỉ là thứ do mấy thằng đểu nghĩ ra, để được ngủ miễn phí với gái.

- Anh chính là một thằng đểu giả như thế.

- Không, anh đểu thật, không việc gì phải giả hết cưng ạ. Tạm thời, trong lúc chưa kịp truyền giáo đến nơi đến chốn, và vì tôn trọng sự trong sáng của tiếng Việt với thằng đểu nào đấy đã là người đầu tiên phát minh ra khái niệm “tình yêu” nên đôi lúc, xin Chúa nhân từ tha thứ, anh đã mạn phép xài lại mấy chữ “tình yêu” sáo rỗng này, đã thề thốt một đống những của nợ gì đó liên quan, xin Chúa chứng giám, anh đã rất thật lòng, và phải nói là đã khá rộng lượng khi cho cái “tình yêu” kia được đứng chung với tín ngưỡng tình dục của anh. Tất nhiên, anh không có ý miệt thị “tình yêu”, nhất là khi nếu như tình yêu đó là, hoặc bao gồm cả sự say mê tình dục, đại khái thế, thì hẳn là ở đây chỉ là sự lệch lạc và nhầm lẫn về mặt tu từ học, một sự hiểu lầm, một vấn đề thuộc phạm trù ngôn ngữ học, thậm chí, nó có vẻ mang hơi hướng triết học. Em thử hình dung xem, anh sẽ yêu em như thế nào nếu không ham muốn em phát cuồng như này, và em cũng không ham muốn anh? Có lẽ khi đó tình yêu của em dành cho anh cùng lắm nó cũng sẽ chỉ giống như tình yêu mà em dành cho một con cún con xinh xắn, anh sẽ được vuốt ve, nựng, được cho ăn, dắt đi dạo, thậm chí được thơm nữa nhỉ? Em có muốn anh sủa gâu gâu bây giờ không cưng?

- Thôi stop! Nhức đầu quá, anh định lên lớp em đấy à?

- Thực ra, từ lâu rồi anh vẫn nghĩ anh nên trở thành một nhà sư phạm có lẽ hợp, làm một giáo sư môn tình dục học chẳng hạn. Một nhà truyền giáo…

- Ừ, anh có vẻ phù hợp với công việc ấy đấy, nói được mà.

- Nói được. Thế còn làm thì sao?

- Cũng tạm được.

- Tạm được thôi à?

- Đồ điên!