Tên đăng nhập:
Bạn đã có tài khoản chưa?
Quên mật khẩu?
  • Đăng nhập / Ghi danh

    kết quả từ 1 tới 10 trên 302

    Ðề tài: Huyenkhong cafeteria

      Threaded View

      1. #9
        Tham gia ngày
        May 2009
        Bài gửi
        5,506
        Cảm ơn
        1,033
        Được cảm ơn: 18,316 lần
        trong 4,266 bài viết

        Default

        Chuông leng keng từ trong bụng anh chồng bật ra. Anh ta vội hắt xì hơi, đưa cái máy nhỏ xíu bằng hộp diêm khổ lớn, nói lắp bắp không chủ ngữ: “Cứ thế nhé. Bai”. Chị vợ đổi sắc mặt, đưa mắt lườm một cái như tia chớp.
        Hai chị em kính cận vừa ăn vừa vung tay. Gương mặt, áo quần, cử chỉ, ngôn ngữ của chúng có cả Mỹ, cả Tàu, cả Nhật, cả Thái... Chúng đang chuyện hồn nhiên về một bộ phim chưởng nào đó mà chúng vừa xem ở nhà tối qua.
        Thằng em đưa thẳng tay: “Xiu!... Xiu!...”
        Cô chị: “Đệ này!...”
        Rồi cứ thế chúng liên chi hồ điệp:
        - Chị thích nhất cảnh mụ hoàng hậu đưa tay tung chưởng móc mắt lão vua dâm...
        - Chẳng bằng thằng Ngố hóa phép làm rụng cả bộ hạ lão quan...
        - Chẳng bằng!...
        - Chẳng bằng!...
        Chúng phồng mang trợn mắt sắp tung chưởng, giành nhau phun ra những âm thanh “Pằng... Pằng...” như súng trận. Bố mẹ đưa mắt tình tứ, cười nhìn nhau.
        Sau mỗi lần “Pằng... pằng...”, một sợi bún phở lại bắn vào bát của anh Ký Vấn. Rồi tới tấp chẳng hiểu ra thế nào nữa. Đành bỏ tô phở, đứng phắt dậy, lao ra đường.
        Cô vợ bĩu môi:
        - Lão già khó tính!
        Anh chồng sang trọng kẻ cả:
        - Trẻ con mà! Thời nào chẳng thế!
        Đành lao đến Sở, dù chủ nhật. Tòa soạn nơi anh Ký làm việc, từ tuần báo, đúng chủ nhật này, ra báo hàng ngày. Tức nhật báo.
        Trên màn hình người ta đang chiếu lại cảnh ngựa hí gươm đao của phim “Binh pháp Tôn Tử”.
        Anh Ký Vấn muốn ngửa mặt lên trời mà kêu rằng:
        - Tôn Tử sư phụ, xin thầy dạy con theo chước nào đây?
        Ký Vấn ta là đàn ông thời nay, láu cá, dẫu tuyệt vọng vẫn làm ra ta đây tràn trề hy vọng, chẳng đợi sư phụ mách bảo, định thực thi cái chước thứ băm bảy (nối vào băm sáu chước của Tôn Tử) là vừa làm ra chuồn, vừa làm ra ở để nghi binh cuộc đời. Bỗng cái ông lão ngoài tám mươi xóm Trại từ đâu hiện về. Vẫn túi đeo, nai nịt, huân chương đỏ ngực, vừa đi vừa hát câu muôn thuở: “Vì nhân dân quên mình”. Lão giơ tay chào và hỏi:
        - Anh bao nhiêu rồi?
        - Thưa cháu kém hai, đầy lục tuần ạ!
        - Vậy anh đã học câu: Lão bảy mươi học lão bảy mốt chưa?
        - Dạ, rồi ạ!
        - Thế anh hãy ráng sống đi vài chục năm nữa để hiểu lớp bát tuần, cửu tuần chúng tôi nhé!
        Nói rồi ông lão biến mất...

        Xóm Hương Mỗ, tháng Giỗ Em. 7.2001
        [IMG]http://anhdepblog.com/graphics/popular/images/heart-6.gif[/IMG]
        Hạnh phúc cho những ai biết được bí mật của tự nhiên

      2. Có 2 Hội viên đã cảm ơn đến "vanhoai" về bài viết có ích này:

        dongphuong (15-02-10),tom (13-02-10)

      Đề tài tương tự

      1. Nhà hàng Huyenkhong
        By huongvi in forum Du Lịch - Gia Chánh
        Trả lời: 866
        Bài mới: 27-06-14, 13:11

      Tags for this Thread

      Quuyền Hạn Của Bạn

      • Bạn không thể gửi đề tài mới
      • Bạn không thể gửi trả lời
      • Bạn không thể gửi đính kèm
      • Bạn không thể sửa bài viết của mình
      •